Chương trước
Chương sau
Rõ ràng ông chỉ muốn nói, họ nên biết Phương Viện Viện là con gái ruột của ông, xem như nể mặt ông, có thể tạm bỏ qua chuyện này rồi cùng vào nhà, bàn bạc lại xem nên giải quyết thế nào.
Chuyện này nếu thật sự kinh động đến phía quân đội thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa, đến lúc đó danh tiếng của Phương Viện Viện sẽ rất xấu, nếu Vệ Thường Khuynh còn tiếp tục ra tay, không biết sau này con bé còn có thể ở lại thủ đô của Liên minh không nữa.
Khó khăn lắm ông mới nhận lại được con gái, còn chưa được hưởng thụ tình cảm cha con mấy ngày, vẫn chưa thể bù đắp cho con bé những thiếu hụt trước đây.
Nếu cứ để cô bị ép rời khỏi thủ đô của Liên minh như thế, sau này chắc chắn Viện Viện sẽ rất hận ông, e là hai người cũng chẳng thể quay lại tình cảm cậu cháu trước đây được nữa.
Ông và Vệ Kiêu là bạn bè, cũng là bạn của mẹ ruột cậu ta, hơn nữa mấy năm nay, ông cũng đã âm thầm giúp đỡ và ủng hộ cậu ta không ít, lẽ nào cậu ta không thể vì chút ân tình này mà tha cho Phương Viện Viện sao?
Rõ ràng ông đang đánh lá bài tình cảm, nhưng lại bị Vệ Thường Khuynh nói thành cậy thế hiếp người, đề tài này cũng không thể nói tiếp được.
Thủ trưởng đành phải chuyển sang Tề Tiểu Tô.
“Cô Tề...”
Nào ngờ, lời của ông ta còn chưa nói ra, lại bị Vệ Thường Khuynh cắt ngang.
“Vợ của tôi chịu oan ức và sợ hãi quá độ, bây giờ không có tâm trạng nói chuyện. Ngài có chuyện gì muốn nói, cứ trực tiếp nói với tôi.”
Cô vợ chịu oan ức và sợ hãi quá độ: “...”
Thủ trưởng: “...”
Tề Vân Diên bây giờ có điểm nào giống dáng vẻ rất oan ức và sợ hãi chứ?
Giống chỗ nào hả?!
Có thể đừng giương mắt nói dối thế không hả?!
Đúng là không thể nói chuyện tiếp được mà!
Phương Viện Viện lại hét lên: “Cậu còn nói chuyện hòa nhã với họ được sao? Cậu còn cầu xin bọn họ nữa sao? Rốt cuộc là ai đã đánh người! Là ai bị thương! Cậu là đồ bất lực! Nếu cậu không giết Tề Vân Diên, con và cậu sẽ đoạn tuyệt quan hệ!”
Cơ thể Thủ trưởng lảo đảo.
Lúc này, trong không trung truyền tới tiếng động của phi cơ.
Chẳng bao lâu sau, bọn người Quân Lương liền kéo nhau tiến vào.
“Đội trưởng! Quân Lương đến báo cáo!”
“Được, đưa Phương Viện Viện đi đi.”
“Vâng!”
Quân Lương đưa các đội viên khác sải bước tiến về phía Phương Viện Viện.
Họ không thèm quan tâm những chuyện khác, dù sao cũng chỉ cần nghe lệnh của đội trưởng là được! Lúc không có đội trưởng ở đây, thì nghe lệnh của mợ Vệ là được! Không đúng, dù có đội trưởng ở đây, cũng có thể nghe lời của mợ Vệ!
Phương Viện Viện nhìn thấy chiến đội Diệm Ưng quân trang chỉnh tề xuất hiện, mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô ta run cầm cập, nhưng lại không đứng dậy được, chỉ có thể lùi ra sau, ánh mắt hốt hoảng nhìn họ nói: “Đừng bắt tôi! Không được bắt tôi!”
Đám Quân Lương như không nghe thấy, đưa tay kéo cô ta lên, hai người nhấc cả người cô ta lên dễ như trở bàn tay.
“Các người buông tôi ra! Buông ra!” Phương Viện Viện hoảng sợ hét lớn: “Các người biết tôi là ai không? Tôi là con gái của Thủ trưởng! Con gái ruột đó! Các người không thể bắt tôi!”
Câu nói này lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều sững người.
Con gái của Thủ trưởng?
Không phải cháu gái sao?
Phải biết, giữa con gái và cháu gái có khác biệt rất lớn đấy!
Con gái của Thủ trưởng, lan truyền ra ngoài, giới truyền thông thậm chí có thể gọi là công chúa, dù thời kỳ này đã không còn là thời đại vương quyền, nhưng danh xưng này vẫn tượng trưng cho một loại thân phận.
Cháu gái của Thủ trưởng sao có thể sánh kịp chứ?
Nếu cô ta thật sự là con gái của Thủ trưởng, đám người Quân Lương thật sự không có đủ quyền lực trực tiếp đưa cô ta đi như vậy.
Đám Quân Lương bị sốc chỉ biết quay sang nhìn Vệ Thường Khuynh. Lúc này họ cũng chỉ có thể đợi lệnh của đội trưởng. Nhưng, bí mật này đúng là một cú sốc lớn, khiến họ nhất thời vốn không có cách nào tiêu hóa hết được.
Phải biết, năm xưa Thủ trưởng có thể trúng cử chức vị Thủ trưởng với số phiếu cao như vậy, một trong các nguyên nhân chính là thân phận độc thân kim cương mà ngài ấy xây dựng nên, giàu có, tài hoa hơn người, khôi ngô tuấn tú, nho nhã, điều quan trọng nhất ngài ấy còn là một người giàu tình cảm và có tín ngưỡng cực cao về mặt tình cảm, trước khi tìm được người phụ nữ có linh hồn hoàn toàn phù hợp, ngài ấy thà cô độc một mình.
Chính vì mấy chữ thà cô độc một mình này đã hấp dẫn hơn tám mươi phần trăm nữ cử tri ở Liên minh. Phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, câu nói này quả không sai.
Nếu bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô con riêng lớn như vậy, hình tượng xây dựng bấy lâu nay của Thủ trưởng sẽ bị sụp đổ trong chớp mắt.
Đây là chuyện gây ảnh hưởng rất lớn.
Cả Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng không ngờ Phương Viện Viện lại tiết lộ bí mật này ra như vậy.
Rõ ràng trước đó cô ta cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
Không nghĩ cũng biết, trong lòng cô ta chỉ có bản thân mình.
Tề Tiểu Tô nhìn sang Thủ trưởng, sau khi Phương Viện Viện thét lên câu đó ngài ấy cũng sững sờ, không nhận ra đó là biểu cảm gì.
Bọn người Mạt Na cũng ngây ra, nhưng có lẽ trợ lý Triệu là người đã quen xử lý những chuyện đột xuất của Thủ trưởng, thế nên anh ta ngược lại là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức cho vệ sĩ tiễn hết khách khứa có mặt ở đó ra ngoài, khuyên họ rời đi trước.
Mạt Na và Lolita bị mời ra ngoài đầu tiên, còn có mấy người bạn của Phương Viện Viện đang ở đây cũng nhanh chóng được mời ra ngoài, ba người Tiểu Giai vốn ở trong dinh của Thủ trưởng, trợ lý Triệu cũng lập tức cho người sắp xếp khách sạn, tiễn họ sang đó, đương nhiên, ba người họ cũng tạm thời bị giám sát, trước khi sự việc chưa có kết quả, họ tạm thời không thể rời khỏi thủ đô được.
Đợi sau khi tất cả những người không liên quan rời khỏi, họ cũng di chuyển vào trong nhà.
Bọn người Quân Lương tạm thời canh giữ ở bên ngoài.
Trong phòng khách, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô hoàn hồn lại sau sự bất ngờ vừa rồi, trái lại hai người còn có cảm giác rất thoải mái nữa. Vệ Thường Khuynh rót một ly nước ép hoa quả cho Tề Tiểu Tô, lại bưng một khay điểm tâm đến cho cô.
“Ăn chút gì đi.” Bản thân Vệ Thường Khuynh cũng cầm ly nước ép lên uống một ngụm.
Thủ trưởng ngồi trên sô pha, trợ lý Triệu ngồi chếch ở phía đối diện, còn Phương Viện Viện ngồi thu mình trên một chiếc sô pha đơn, những cơn đau đớn trên cơ thể và trên gương mặt làm cho cô ta muốn la hét đập phá mọi thứ để giải tỏa.
Nhưng sau khi được trợ lý Triệu cho người dìu vào nhà, nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Thủ trưởng, lí trí của cô ta đã nhanh chóng khôi phục một nửa, lúc này mới ý thức được vừa rồi bản thân vừa nói những gì.
Cô ta nhất thời chột dạ, không dám nói gì nữa, nhưng lúc nhìn sang Tề Tiểu Tô vẫn là ánh mắt tràn đầy thù hằn.
“Thủ trưởng, tôi đã cho người mời bác sĩ Lư đến rồi, ba phút nữa chắc sẽ đến, đến lúc đó cô ấy sẽ kiểm tra vết thương trên người cô Phương.” Trợ lý Triệu nói.
Thủ trưởng gật đầu.
Tề Tiểu Tô vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt trở vào.
Vệ Thường Khuynh rất hiểu cô, vừa nhìn thấy biểu cảm này liền đoán được cô có lời muốn nói, liền hỏi thầm trong đầu: “Em muốn nói gì à?”
Tề Tiểu Tô do dự một lúc, vốn dĩ cô định chờ Hệ thống Tiểu Nhất phân tích xong kết quả rồi mới nói với anh, nhưng bây giờ không nói lại cảm thấy không được.
“Nói cho Thiếu soái biết đi, chuyện này không thể xem thường được, Thiếu soái nên biết. Đợi có kết quả báo cáo, bản Hệ thống sẽ lập tức nói với cô.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới kể lại chuyện của Lục Quang.
Sự xuất hiện của Lục Quang, trước đó Hệ thống Tiểu Nhất vốn đã báo cáo với Vệ Thường Khuynh, nhưng lúc đó nó cũng không biết tình hình, thế nên chỉ nói qua loa vài câu với anh, rằng bạn thân của Mạt Na, Lolita có dẫn theo một anh chàng rất xinh đẹp đến dự tiệc, anh chàng đó có nói chuyện riêng với Tiểu Tô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.