Chương trước
Chương sau
Nghe Phương Viện Viện nói vậy, Tề Tiểu Tô không thể đè nén nổi lửa giận trong lòng được nữa, cô đứng bật dậy, giơ luôn tay lên giáng thẳng một cái tát vào mặt Phương Viện Viện.
Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên, Phương Viện Viện bị đánh cho ngã nhào xuống đất.
Cô lập tức yêu cầu Hệ thống Tiểu Nhất gọi xe cứu thương.
Gần dinh Thủ trưởng có một phòng y tế được xây dựng dành riêng cho ông, Hệ thống Tiểu Nhất liên hệ ngay với nơi này.
Chỉ trong hai phút, một chiếc xe bay chuyên dụng cho y tế bay đến, binh sĩ đứng ngoài nghe thấy tiếng động và nhìn thấy toàn bộ quá trình lập tức mở cửa cho xe qua.
Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng chạy tới.
“Dì Bạch sao thế này?” Hóa ra bác sĩ có quen biết với dì Bạch và chú Hồ, kể ra cũng rất bình thường, họ đã sống ở đây lâu như vậy rồi, dì Bạch và chú Hồ có tuổi rồi, bình thường có chuyện gì cũng do họ kiểm tra.
Phương Viện Viện bị Tề Tiểu Tô tát đau tới mức choáng váng, đợi cô ta hoàn hồn lại, bác sĩ đã đến rồi.
Bao nhiêu người nhìn thấy cô ta bẽ mặt, bạn bè cô ta mời từ thị trấn nhỏ tới cũng nhìn thấy cô ta bị Tề Tiểu Tô tát, lửa giận trong lòng cô ta phút chốc thiêu rụi lí trí.
Cô ta bò dậy, xông về phía binh lính gác cổng, cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta.
Người lính vốn dĩ chăm chú tình hình của dì Bạch, hoàn toàn không ngờ rằng ở đây có người dám cướp súng của anh ta, nếu bàn về năng lực và võ công, anh ta hoàn toàn có đủ, nhưng vừa nhậm chức được mấy ngày, kinh nghiệm không đủ, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, cũng không dám ra tay với Phương Viện Viện, cho nên anh ta thực sự bị cô ta cướp mất súng.
“Cô Phương, xin cô hãy bỏ súng xuống, cô muốn làm gì?” Anh ta cuống tới mức mặt mũi xanh lè.
Trời ạ, sắp lớn chuyện rồi!
Anh ta sắp tiêu tùng rồi!
Thủ trưởng ban chấp hành không ở đây, các vệ sĩ cũng đi theo ông ấy rồi, ông ấy không quen giữ nhiều vệ sĩ trong nhà, cho nên bây giờ chỉ có một mình anh ta thôi.
Đội tuần tra định kỳ phải hai mươi phút mới tới một lần, họ vừa mới đi rồi.
Phương Viện Viện không nghe anh ta nói, hai tay cô ta ôm chặt khẩu súng, đưa họng súng ngắm thẳng vào Tề Tiểu Tô, hai mắt như phun lửa, nghiến răng kèn kẹt nhìn cô.
“Cô đứng lên ngay cho tôi!”
Tề Tiểu Tô đang xem xét tình hình cho dì Bạch với bác sĩ, nghe vậy, ngẩng đầu lên, đối mặt với họng súng.
Mạt Na và những người khác ban nãy đang ngồi trong phòng, không có ai bước ra khuyên Phương Viện Viện, nhưng bây giờ lớn chuyện như vậy, họ cũng nhanh chóng bước ra ngoài, vừa nhìn thấy tình hình hiện tại, đám người Tiểu Giai không khỏi giật mình kêu lên.
“Viện Viện, cô đang làm gì thế? Mau bỏ súng xuống!” Mạt Na đanh mặt, cô ta cũng bắt đầu thấy cuống rồi.
Phương Viện Viện đúng là thứ óc lợn!
Làm lớn chuyện thế này, đến lúc đó phải thu dọn tàn cục thế nào?
Cô ta cho rằng Thủ trưởng ban chấp hành sẽ bảo vệ cô ta thật sao?
Còn nữa, nếu để Vệ Thường Khuynh biết được, chuyện này không yên với anh đâu.
“Các người mặc kệ tôi!” Phương Viện Viện rống lên với họ, trừng mắt với Tề Tiểu Tô, lại hét lên: “Tề Vân Diên, cô đứng dậy ngay!”
“Vân Diên...” Bàn tay chú Hồ đang run rẩy, người bạn già của ông bị ngã, bây giờ Phương Viện Viện còn cầm súng chĩa vào Vân Diên, trong nhà chưa bao giờ loạn như thế này cả.
“Chú Hồ, chú đừng cuống.” Tề Tiểu Tô chầm chậm đứng dậy, nhìn Phương Viện Viện, nhưng lại nói với hai bác sĩ: “Hai người cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm đến bên này, đưa dì Bạch đến bệnh viện đi.”
Thái độ của cô rất cương quyết, trong ngữ điệu cũng có uy nghiêm của kẻ bề trên, khiến họ vô thức nghe theo lời cô.
Tề Tiểu Tô chầm chậm đi về phía đó, di dời sự chú ý và nòng súng của Phương Viện Viện.
Dì Bạch bị ngã không hề nhẹ, người già không thể so với thanh niên được, ngã như vậy rất có khả năng sẽ thành vấn đề lớn.
Bác sĩ chuyển dì Bạch lên xe cứu thương, chú Hồ bỗng chốc không biết có nên đi cùng không, ông lo cho người bạn già của mình, nhưng cũng lo cho Tề Tiểu Tô.
“Chú Hồ, chú đi cùng xem tình hình thế nào, lát nữa cháu cũng sẽ qua đó, không sao đâu.” Tề Tiểu Tô thấy ấm áp. Người bạn già của ông phải đến bệnh viện, ông vẫn còn nghĩ tới cô ở bên này, điều đó đã đủ chứng minh họ thực sự quan tâm cô rồi.
Nhưng, làm sao cô có thể để ông ở lại đây?
Nếu lát nữa thực sự xảy ra xung đột gì, cô sợ rằng cả ông cũng sẽ bị thương, cho nên, ông đi theo là phương án tốt nhất.
Chú Hồ run rẩy, cuối cùng cũng quyết định lên xe.
Xe bay cứu thương bay rất nhanh và ổn định, chắc chỉ khoảng hai phút sau đã tới bệnh viện, hơn nữa đây là con đường chuyên biệt dành cho dinh Thủ trưởng, trên xe, họ sẽ gửi tình hình của dì Bạch qua đó, bên bệnh viện sẽ chuẩn bị hết mọi thứ, đợi họ tới sẽ tiếp nhận ngay.
“Phương Viện Viện, cô có biết mình đang làm gì không?” Tề Tiểu Tô nhìn Phương Viện Viện.
Cô biết ban nãy mình rất mạnh tay, bây giờ một bên mặt của Phương Viện Viện đã sưng đỏ cả lên.
Nhưng cô không hối hận một chút nào, trên thực tế, bây giờ cô rất muốn cho cô ta thêm một cái tát nữa.
“Tất nhiên tao biết tao đang làm gì!” Phương Viện Viện muốn cười lạnh, nhưng cử động bên má bị sưng khiến cô ta đau đến mức rít lên qua kẽ răng, lửa giận trong lòng cô ta càng cháy đượm.
“Vậy cô có biết mình có thể chịu đựng được hậu quả không?”
Cướp súng của binh lính, ngắm súng vào vợ của Thiếu soái hàng đầu quân đội, cô ta có biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?
Mà trước hết không nói đến những điều này, chỉ nói đến cơn giận giữ của cô thôi, Phương Viện Viện có chịu nổi không?
Đã bao lâu không có người chĩa súng vào người cô như thế này rồi nhỉ?
Thứ tàn bạo và ngang ngược được Tề Tiểu Tô đè nén trong xương tủy đang rít gào.
“Cùng lắm thì để cậu tát tao một cái là được chứ gì!”
Phương Viện Viện nghiến răng nói vậy, trước mặt bao nhiêu người, cô ta không thể để lộ thân phận thật sự của mình, nhưng cô ta là con gái của Phương Tấn đấy! Là con gái ruột chịu thua thiệt bao nhiêu năm đấy! Cho dù cô ta có chọc thủng trời, ông ấy tát cô ta một cái, đã là hình phạt nghiêm khắc lắm rồi nhỉ?
Ông ấy dám làm gì cô ta chứ!
Hoặc nói cách khác, ông ấy nỡ làm gì cô ta chứ!
Nhưng mà, một cái tát, đổi lấy việc cô ta trút được cơn giận điên người này, cô ta cảm thấy xứng đáng!
Bây giờ cô ta chỉ muốn sỉ nhục Tề Vân Diên!
Cô ta muốn cho Vệ Thường Khuynh và Phương Tấn nhìn thấy, muốn tất cả thành viên của chiến đội Diệm Ưng nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của Tề Vân Diên mà họ yêu thích, yêu chiều, thán phục, khen không tiếc lời, khi cô quỳ trước mặt cô ta khóc lóc, chật vật, nhếch nhác cầu xin cô ta bỏ qua!
“Một cái tát?” Tề Tiểu Tô cười lạnh.
Phương Viện Viện gào lên với Tiểu Giai: “Tiểu Giai, mở máy quay! Quay cô ta! Quay cho rõ vào!”
Tiểu Giai nhìn tình hình này, thực sự sợ hãi: “Viện Viện, chúng ta đừng chơi nữa được không? Tớ muốn về nhà.”
“Về nhà cái gì! Tôi bảo cậu quay đi cơ mà!” Phương Viện Viện giận dữ, cô ta thực sự căm giận, tại sao bạn bè của cô ta cũng nhát gan như vậy?
Cô ta nghe nói, rất nhiều thiên kim tiểu thư và quý tử ở thủ đô Liên minh, từ nhỏ đã có quyền có thế, có trưởng bối thu dọn tàn cục, cho nên người nào cũng vênh váo và ngang ngược không chịu nổi, ai dám chọc vào họ, họ đánh thẳng tay luôn!
Cô ta cũng nên ở trong số đó, để không ai dám chọc vào.
Tiểu Giai không dám không nghe lời, bởi vì sợ họng súng của Phương Viện Viện chĩa vào cô ta.
Cô ta lập tức lấy điện thoại ra, ống kính hướng thẳng về phía Tề Tiểu Tô.
Phương Viện Viện dịch chuyển nòng súng về phía trước, hô to với Tề Tiểu Tô: “Bây giờ, quỳ xuống, hai tay ôm đầu, kêu to ba tiếng! Tề Vân Diên tôi là con đĩ! Tôi quyến rũ Vệ Thường Khuynh, tôi vô liêm sỉ! Nói đi!”
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh.
Đồng tử Lục Quang lóe lên, đang muốn bước về phía trước, Lolita đã giữ lấy vai anh ta, khẽ lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.