Trên thực tế, có trận chiến xinh đẹp giữa các hành tinh đó, có Brien bị bắt đó, tòa án phúc thẩm lần này vô cùng thuận lợi. Tất cả chứng cứ có lợi đều nghiêng về phía Vệ Thường Khuynh. Nhất là khi lần trước Tề Tiểu Tô đã giao đoạn băng ghi hình trận chiến giữa các hành tinh ra, khiến cho những ai đang có mặt cũng thấy máu huyết trong người sôi sục. Chiến đội của Brien gần như bị chiến đội Diệm Ưng giết sạch. Brien bị bắt sống. Nếu đây là diễn kịch, Brien được lợi gì chứ? Thành viên trong chiến đội của hắn ta bị diệt gần hết, bản thân hắn ta bị đày ải trong nhà giam của Liên minh, hắn ta bị thiểu năng mới chịu hi sinh nhiều như thế để cùng Vệ Thường Khuynh diễn vở kịch này? “Vệ Thiếu soái chắc chắn vô tội.” Sau khi có người ở hàng ghế dự khán nói câu này, giống như lây lan, gần như tám mươi phần trăm bồi thẩm đoàn có cùng nhận định. “Tôi muốn hỏi bị cáo, lúc đó tại sao anh không quay về? Trong nửa năm nay, anh đã đi đâu?” Một vị thẩm phán quân đội đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén phóng thẳng về phía Vệ Thường Khuynh. Không sai, vấn đề này cũng được rất nhiều người có mặt ở đây quan tâm, cũng là câu hỏi mà Thủ trưởng ban chấp hành từng hỏi Vệ Thường Khuynh. Nếu anh không phản bội Liên minh, tại sao không quay về sớm hơn? Mất tích trong thời gian nửa năm, rốt cuộc anh đã làm gì? Vấn đề này, Tề Tiểu Tô cũng từng hỏi Vệ Thường Khuynh, nếu như có người hỏi đến, anh phải trả lời thế nào? Chuyện anh quay trở về thế kỉ 21 tuyệt đối không thể công khai. Nếu không nó sẽ gây ra một làn sóng chấn động rất lớn, đối với những người dân thường, nó có thể tạo nên tâm lí khủng hoảng, không phải ai cũng chấp nhận được chuyện đi xuyên qua thời không. Còn đối với những kẻ có dã tâm, những nhà quân sự, những phần tử điên cuồng hiếu chiến, chưa biết chừng họ sẽ muốn quay về chinh phục thế giới trước kia. Điều này không phải chuyện tốt cho thời không trong quá khứ. Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Vệ Thường Khuynh khẽ mỉm cười, thong dong trả lời: “Tôi bị tập kích, rơi vào lỗ sâu. Tuy rằng trước nay tôi vẫn nghĩ mình rất giỏi, nhưng sau khi rơi vào đó, tôi mới biết thực ra mình vô cùng nhỏ bé, căn bản không có khả năng vùng vẫy, sau đó bị cuốn đến một hành tinh nhỏ. Hơn nữa, tôi còn bị thương rất nặng, tàu Liệt Diệm bị hỏng, trong thời gian ngắn không thể nào sửa chữa được.” Anh dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Trong trạng thái bị thương nặng, tôi không thể quay về được, cho nên luôn ở lại hành tinh nhỏ đó để dưỡng thương, sửa chữa lại tàu Liệt Diệm. Đến khi thương tích đã khỏi, tàu đã sửa xong, tôi lập tức quay về Liên minh, nhưng tôi không ngờ rằng, kẻ thật sự cấu kết với tinh tặc, phản bội Liên minh đã đổ tội danh lên đầu tôi, để bản thân hắn trở thành anh hùng của Liên minh.” Cái gì cơ? Kẻ thực sự cấu kết với tinh tặc bán đứng Liên minh? Thực sự có người cấu kết với tinh tặc sao? Hàng ghế dự khán xôn xao tiếng bàn luận. Vị thẩm phán đó bỗng ho một tiếng, đề tài bị chuyển, trọng điểm này bị gạt qua một bên, ông ta lại hỏi tiếp: “Hành tinh mà anh rơi xuống trong lúc bị thương tên là gì? Có ai chứng minh được không?” Quân Lương không kìm lòng được mà muốn kêu lên, tại sao không hỏi kẻ thực sự cấu kết với tinh tặc phản bội Liên minh là ai? Tề Tiểu Tô ngăn anh ta lại. Họ không cần nói nhiều, đây là chiến trường của riêng mình Vệ Thường Khuynh, cô tin rằng một mình anh cũng có thể đối phó được. Cô có việc quan trọng hơn cần phải làm. Đó là cùng Hệ thống Tiểu Nhất quan sát người có mặt trong phiên tòa này, xem phản ứng của ai bị khớp nhất, ai có khả năng là ngài A kia! Vệ Thường Khuynh nhìn ông ta, điềm đạm trả lời: “Hành tinh đó tên là Vô Danh, dân cư ở đó vô cùng ít ỏi, cả một khoảnh đất rộng có khi chỉ có vài người sinh sống, khoa học kĩ thuật rất lạc hậu, cho nên trước khi sửa được tàu Liệt Diệm, tôi không có cách nào liên lạc với Liên minh. Còn về nhân chứng mà ông nói, tôi không thuyết phục được người dân ở đó rời bỏ cố hương của họ chỉ để làm chứng gì đó cho một người xa lạ như tôi, hơn nữa, khi tôi rời khỏi đó, tôi không hề biết rằng quốc gia mà tôi dốc lòng bảo vệ, Liên minh mà tôi dốc sức giữ gìn lại đâm tôi một nhát dao.” Cho nên, làm sao anh biết trước mà đưa theo nhân chứng về được? Tề Tiểu Tô không khỏi mím môi cười trộm. Vệ Thiếu soái mà muốn hờn giận ai chắc cũng bài bản ghê gớm lắm. “Hành tinh Vô Danh tồn tại thật sao?” Cô hỏi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu. Hệ thống Tiểu Nhất trả lời ngay tắp lự: “Tất nhiên là không rồi.” Tề Tiểu Tô: “...” Lỡ người ta muốn đi tìm hành tinh Vô Danh đó thật, muốn đi tìm người làm chứng thật thì phải làm sao? Hệ thống Tiểu Nhất đáp lại: “Vậy thì họ cũng sẽ gặp phải lỗ sâu, nếu không, hành tinh nhỏ xíu mà người ta bị hất xuống kiểu ngẫu hứng sau khi ra khỏi lỗ sâu đâu có dễ tìm vậy?” “Nhưng A Khuynh đã quay lại rồi, đó chính là đường đi đó thôi.” “Vậy thì họ cũng phải thuyết phục anh ấy dẫn đường, hoặc báo cáo lại đường đi.” Hệ thống Tiểu Nhất trả lời. Tề Tiểu Tô hỏi: “Lỡ như họ nhất định yêu cầu phải làm vậy thì sao?” “Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, nếu họ không sợ nguy hiểm đến tính mạng thì được hết.” Đám người này, có ai mà không thương xót mạng sống của mình chứ? Hơn nữa, trên thực tế chứng cứ đã đầy đủ, họ còn đòi nhân chứng gì nữa, Thủ trưởng ban chấp hành chưa chắc đã đồng ý. Như vậy là họ không còn áp lực gì nữa? Tề Tiểu Tô không còn lời nào để nói. Dù sao, về chuyện này, Vệ Thiếu soái nói sao thì là vậy. Quả nhiên, vị thẩm phán đó đã bật ra câu hỏi: “Vậy nếu cậu đã quay về được, chắc có thể chỉ ra vị trí của hành tinh nhỏ đó chứ?” Trái tim Tề Tiểu Tô không khỏi thấp thỏm. Vệ Thường Khuynh đã đáp lại ngay: “Tôi phải nói rõ một chút, tôi bị lỗ sâu cuốn tới đó, cho nên, để tìm được phương hướng quay về Liên minh, tôi lại phải trải qua thập tử nhất sinh một lần nữa. Nếu việc tìm ra hành tinh đó và người làm chứng quan trọng đến vậy, tôi xin đề nghị, vị thẩm phán này đi cùng tôi.” Phụt. Tề Tiểu Tô suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Vị thẩm phán kia nghe anh nhắc tới chuyện thập tử nhất sinh rồi mà còn dám đi cùng anh nữa sao? Sắc mặt của ông ta hơi thay đổi, nghiến răng nghiến lợi, thay đổi cách nói chuyện: “Cho dù không phải để tìm nhân chứng, Liên minh của chúng ta luôn dốc sức tìm hành tinh cư trú, nếu hành tinh đó đã có người ở, dân cư lại cực kì ít, vậy thì vì Liên minh này lẽ nào anh không nên chỉ ra vị trí của nó sao? Anh vẫn còn không biết ngượng mà nhận mình một lòng vì Liên minh sao?” Chụp lên đầu anh một cái mũ thật là to. Ánh mắt Vệ Thường Khuynh rất lạnh lẽo: “Cho nên nội dung của phiên tòa hôm nay là tôi chưa đóng góp được gì vào công cuộc tìm hành tinh cư trú mới, đúng không?” Ha ha. Có người ở hàng ghế dự khán không thể nhịn nổi mà phải bật cười. Đúng là quá tức cười. Đừng nói tới việc đây có phải nội dung chính của phiên tòa hôm nay hay không, chỉ nói tới việc Vệ Thường Khuynh có phụ trách tìm kiếm hành tinh cư trú mới hay không, chuyện này làm sao có thể đẩy cho anh ấy được. Vị thẩm phán này đúng là chọc cười người khác mà. Điều này cũng chứng minh rằng họ không căn cứ theo lý luận và pháp luật mà chỉ bắt chẹt lung tung. Tề Tiểu Tô nhìn thấy Tướng quân Mạt nhíu mày. Cô luôn cảm thấy Tướng quân Mạt hơi kì lạ. “Chú ý Tướng quân Mạt.” Cô nói với Hệ thống Tiểu Nhất. Hệ thống Tiểu Nhất thấy hơi bất ngờ: “Lẽ nào cô nghi ngờ Tướng quân Mạt là ngài A kia? Chắc không thể nào đâu, lúc trước Tướng quân Mạt rất ủng hộ Thiếu soái.” Tề Tiểu Tô không trả lời. Có thể Hệ thống Tiểu Nhất đã từng thấy được sự ủng hộ và giúp đỡ mà Tướng quân Mạt dành cho Thiếu soái, nhưng cô chưa từng. Cô đến Liên minh, gặp ông ta vài lần, chưa từng cảm nhận được vị Tướng quân này đứng về phía Thiếu soái. Tất nhiên, cô cũng không khẳng định chắc chắn, dù sao nếu Tướng quân Mạt là ngài A kia, thì vở kịch mà ông ta đã diễn bao nhiêu năm, không đến mức đột nhiên thay đổi thái độ với Vệ Thiếu soái trong thời khắc then chốt này. Nếu không, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ hơn sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]