Đứa bé đó nhìn thấy bọn họ tiến vào, đập mạnh hai tay vào vách thuỷ tinh, gầm lên không một tiếng động với bọn họ, Đinh Duyệt Sơn nhìn thấy nó có hai chiếc răng nanh. Mà hai bàn tay ấn lên vách thuỷ tinh của nó thì có một tầng vết chai dầy rõ ràng, nhìn mấy vết chai đó còn hơi xước ra nữa.
Đinh Duyệt Sơn nhìn thấy đứa bé như vậy chỉ cảm thấy rờn rợn trong lòng.
Sau khi xây dựng căn cứ này, ông ta mới chỉ đến đây hai lần, tính cả lần này nữa là ba.
Nhưng mà có thế nào ông ta cũng không thể quen được với môi trường ở nơi này.
“Trung tướng Đinh, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tiến sĩ Lam ngồi xuống trước, còn có hai người đàn ông bên cạnh ông ta trước đó cũng tiến vào cùng với một người phụ nữ rất gầy.
Mấy người đó, trung tướng Đinh đều quen cả.
Bởi vì mấy người này là những nhân vật đứng đầu ở cái căn cứ nghiên cứu này.
Hai lần ông ta đến đây trước đó cách lần này rất lâu rồi, nghiên cứu vẫn chưa tiến triển được bao nhiêu cả, ông ta cảm thấy mấy người này rất bình thường, nói chuyện với bọn họ không có chút cảm giác khác thường nào.
Nhưng lần này nhìn thấy những người đó, ông ta lại cảm thấy u ám hơn so với trước kia.
Cộng thêm môi trường ở căn cứ nghiên cứu, luôn khiến cho người ta cảm thấy bị kìm nén.
Đinh Duyệt Sơn cảm thấy vẫn nên nhanh chóng bàn xong chuyện này rồi rời đi thì hơn.
Ngồi trên sô pha, tiến sĩ Lam quét mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415047/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.