Tề Tiểu Tô không nhịn được lặng lẽ cấu vào eo Vệ Thường Khuynh một cái.
“Sắp bắt đầu chiến đấu rồi, anh còn ở đây ghen tuông linh tinh gì vậy chứ.”
Cô cũng phục hũ dấm to dùng này thật.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn không chút thay đổi: “Dù hỏa tiễn đã đến trước mắt, anh cũng không cho phép người khác nhìn em dù chỉ một cái.”
Tề Tiểu Tô: “...”
Vậy chi bằng dứt khoát bỏ cô vào không gian không ra ngoài nữa là được!
Quân Lương khụ khụ vài tiếng, nói: “Đội trưởng, vừa rồi nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành đi rất vội, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chắc ngài ấy đến quân bộ phải không?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta sẽ thật sự đợi ở đây sao?”
Vệ Thường Khuynh quét mắt nhìn họ, đột nhiên hỏi: “Đã bao lâu rồi các cậu chưa được bay?”
“Cũng nửa năm rồi...”
Quân Lương vừa mới đáp được nửa câu, dường như bỗng nhiên lĩnh hội được ý của anh, nhưng lại cảm thấy không dám tin, lập tức trợn tròn mắt, nhìn anh, đôi mắt kích động đỏ bừng.
“Đội trưởng, anh… ý của anh là?”
Bọn người Xa Vũ cũng tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt nói: “Bản Thiếu soái và Brien có nợ cần tính sổ, sẵn tiện kiểm tra kỹ thuật của các cậu xem đã thụt lùi bao nhiêu rồi.”
Hiểu rõ ý của anh, mấy quân nhân trẻ liền nhảy cẫng lên.
Họ có kỹ thuật gì chứ?
Họ chỉ biết lái phi cơ!
Đội trưởng muốn kiểm tra kỹ thuật của họ, vậy không phải có ý bảo họ lái phi cơ đi đánh tinh tặc sao!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415019/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.