Cuối cùng anh cũng có thời gian xoay chỗ ngồi, nhìn về phía Tần Tốc.
Nếu như nói những đội viên khác không có gì thay đổi so với trong ký ức của anh thì Tần Tốc lại thay đổi khá nhiều. Trưởng thành hơn, gầy hơn so với trước kia. Trước đây ở trong đội, cậu ta vẫn còn chút trẻ con, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra nét non nớt đó nữa rồi, ngược lại còn có chút tang thương.
Xem ra, Tần Tốc thật sự là người sống khó khăn nhất trong đội.
Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tần Tốc, tôi trở lại rồi đây.”
Sau khi anh xoay người lại, Tần Tốc mới nhìn thấy gương mặt đó, môi anh ta run lên, đột nhiên ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, gào khóc.
Tề Tiểu Tô trợn mắt ngẩn ra.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy không biết làm sao liếc cô một cái.
Anh cũng không muốn, anh cũng không ngờ thuộc hạ mình đồng da sắt của mình lại sẽ khóc thành ra như vậy.
“Xem ra đàn ông thật sự có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc đau lòng thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất cảm khái.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Thuộc hạ của mình khóc thành như vậy, trong lòng anh là cảm giác gì?
Mặc dù có thể nói Tần Tốc là vì áp lực cuộc sống xô đẩy mà rút ra khỏi chiến đội Diệm Ưng, cũng được xem là một kiểu phản bội, nhưng bây giờ trông anh ta còn tủi thân hơn cả Vệ Thường Khuynh, giống như người bị vứt bỏ khổ vì tình vậy.
Vệ Thường Khuynh im lặng một lúc, nói: “Cậu có thể khóc, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414967/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.