“Tôi thật sự không biết đấy.” Tề Tiểu Tô cười với hắn: “Hay là chú thử đoán xem chú sẽ thảm thế nào đi?” “Tôi càng ngày càng có hứng thú với cô rồi đấy.” Bành Khố Các thấy cô không kiêng nể gì cả, ngọn lửa bốc lên hừng hực trong cơ thể hắn: “Nghe này, nếu giờ cô cầu xin tôi, có khi tôi vẫn có thể khiến cô dễ chịu hơn chút đấy.” “Tên này có ý xấu với cô. Nhìn đi nhìn đi, mắt hắn híp lại kìa! Không, là ánh mắt giống như dã thú nhìn thấy con mồi!” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên. Cái tên họ Bành này rõ ràng là có ý đồ bỉ ổi với Tề Tiểu Tô! Được lắm, món nợ giữa Thiếu soái và hắn lại tăng thêm một khoản nữa rồi! Người phụ nữ của Thiếu soái, hắn cũng muốn động vào à? Giờ ngay cả nó cũng không thể hiểu nổi Tề Tiểu Tô nữa rồi! “Tôi cũng có mấy lời muốn nói với chú, bây giờ quỳ xuống gọi tôi là bà cô, tôi còn có thể cân nhắc một chút về việc không để cho chú có một cái kết cục khó coi lắm đấy.” Phụt. Tần Tốc cảm thấy mình sắp ngất đi rồi. Rốt cuộc cô lấy đâu ra cái lá gan này thế hả? To gan quá rồi đấy! Giọng điệu lại càng chọc trời hơn nữa kìa! Cô dám bảo Bành Khố Các gọi cô là bà cô á! Nhưng, không biết tại sao, thấy dáng vẻ hung hăng càn quấy này của Tề Tiểu Tô, anh thật sự cảm thấy sự tức giận kìm nén ở trong lòng nửa năm qua đã tiêu tan đi nhiều rồi! Nhìn Bành Khố Các bị cô chọc giận như vậy, anh cũng cảm thấy trong lòng rất thoải mái! Lúc này vẻ mặt của Bành Khố Các đã trở nên hung ác cực độ, hai mắt đầy sát khí, tức giận trừng Tề Tiểu Tô, sau đó vững vàng đi qua phía cô hai bước. Hai bước dưới họng súng này, ngược lại lại mang theo khí thế mãnh liệt, từng bước ép tới gần. Sát khí, là khí thế của quân nhân thật sự đã trải qua chiến trường, từng giết người, tay từng nhuốm máu tươi mới có. Bành Khố Các cũng không phải là kẻ bất tài, sát khí của hắn cũng từng khiến lũ trẻ hoảng sợ đến mức bật khóc. Phụ nữ bình thường nhìn thấy hắn như vậy nhất định sẽ sợ hãi mà lui bước. Tần Tốc rút súng của mình ra, họng súng cũng đồng thời nhắm vào hắn. Anh đã xác định rõ rồi, nếu chuyện đã ầm ĩ đến bước này thì đã không thể thu dọn được nữa, bây giờ anh nói gì cũng không ngăn cản được sự căm phẫn và ý muốn giết người của Bành Khố Các đối với Tề Tiểu Tô. Mà cô đến vì anh nên anh cũng không thể để một người phụ nữ như cô gánh hết được. “Đứng lại.” Bành Khố Các dừng một chút, khinh thường nhìn anh ta: “Cậu có gan nổ súng thì hãy nghĩ đến bố mẹ vẫn đang ở nhà đợi cậu kiếm tiền mua hoa đi.” Mũi tên này trúng ngay tim Tần Tốc, tay anh run lên. Đúng lúc này, Bành Khố Các đã đá cái tượng gỗ đang lăn lóc dưới chân hắn vào tay Tề Tiểu Tô, đồng thời hắn cũng lao nhanh về phía trước, ép đến trước mặt Tần Tốc. Động tác của hắn cực nhanh, cũng cực kỳ chính xác, cái tượng gỗ kia đập vào cổ tay cầm súng của Tề Tiểu Tô, khiến cho cô không thể không tránh, nhưng cô tránh đi thì họng súng sẽ dời đi chỗ khác. Tay Bành Khố Các đã hướng về phía yết hầu của Tần Tốc. Hắn bắt đúng tâm lý của Tần Tốc, Tần Tốc là một người con có hiếu, hắn lôi bố mẹ anh ta ra thì anh ta nhất định không dám ra tay, cho nên, hắn đã ra tay trước từ Tần Tốc. Còn về Tề Tiểu Tô, vừa rồi hắn đã thấy được bản lĩnh của cô, hơn nữa người phụ nữ này xem ra không kiêng nể gì cả, cho nên cô rất có thể thật sự nổ súng. Vì thế Bành Khố Các nắm lấy điểm then chốt này, chút thời gian như vậy, hắn phải bắt được súng của Tần Tốc. Tề Tiểu Tô tránh được cái tượng gỗ kia sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại họng súng, lại lần nữa nhắm vào Bành Khố Các. Nhưng lúc này, một tên lính đã nhào tới phía cô. Trong phòng VIP lại loạn lên lần nữa. “Đoàng!” Một tiếng súng vang lên giống như sấm rền, tất cả mọi người đều chấn động. Đến Bành Khố Các đang vật lộn với Tần Tốc, sắp chế trụ được anh ta cũng dừng lại. Nổ súng thật! Người phụ nữ này lại thật sự dám nổ súng. Sáu nhân viên bảo vệ cũng giật mình đến ngây người. Bọn họ ngây ngốc nhìn Tề Tiểu Tô, lại nhìn về phía tên lính kia. Người trúng đạn còn ngây ra hơn bọn họ, gã giống như bị ấn vào nút quay chậm, từ từ cúi đầu, từ từ nhìn xuống bụng mình, nơi đó có máu đang chảy ra, ấm nóng. Đến lúc này gã vẫn không tin người đẹp trẻ tuổi này thật sự dám nổ súng. Đi theo bên cạnh Bành Khố Các, bọn chúng đều hung hăng càn quấy quen rồi, từ trước đến nay chỉ có bọn chúng ức hiếp người khác, gã hoàn toàn không ngờ, lại có người dám nổ súng với gã. Đến lúc này, gã mới cảm thấy đau. Gã ôm bụng, không dám tin nhìn về phía Tề Tiểu Tô: “Cô…” Vẻ mặt Tề Tiểu Tô lạnh lùng, nhìn gã ngã xuống đất. Hai họng súng đồng loạt nhắm vào Bành Khố Các. “Viên đạn tiếp theo có lẽ sẽ bắn vào tay chú đấy, chú này, có thể buông tay ra rồi chứ?” Gân xanh trên huyệt thái dương của Bành Khố Các không ngừng nảy lên. Ai bảo hắn không thể nắm được cơ hội trước chứ? Bị cô nắm lấy cơ hội trước, súng bị cô cướp mất rồi, ở trước mặt người phụ nữ thật sự không sợ chết này, hắn cũng chỉ có thể nhận thua thôi. Đây là lần đầu tiên hắn bị thua thiệt lớn như vậy trong tay một người phụ nữ. Đây là điều sỉ nhục cả đời này của hắn. Hắn đã suýt tóm được cổ họng Tần Tốc rồi, tiếng súng vừa rồi vang lên mới khiến cho Tần Tốc tránh được. Hắn hận không thể dùng hết sức năm ngón tay, bóp chặt lấy cổ họng Tần Tốc, dùng nó để phát tiết sự tức giận, nhưng hai họng súng đều nhắm vào hắn, hắn chỉ có thể cân nhắc. Cô thật sự sẽ nổ súng. Tề Tiểu Tô khẽ nhướn mày, ngón tay khẽ động đậy, con ngươi lạnh băng. Cô cũng có sát khí. Sát khí ập tới, đến Tần Tốc cũng phải run lên. Vào giây phút này, anh ta mới không dám tiếp tục coi Tề Tiểu Tô là cô gái chỉ dựa vào hung hăng càn quấy mà không sợ trời không sợ đất nữa. Thứ cô dựa vào, có lẽ là chính cô. “Bành, đội trưởng Bành, ngài buông tay ra trước đã.” Một nhân viên bảo vệ run rẩy nói. Bọn họ không dám không lên tiếng. Nếu như Bành Khố Các chết ở đây, hoặc là trúng đạn ở đây, vậy thì bọn họ sẽ thật sự xong phim mất. Bành Khố Các thật sự không cam lòng. Nhưng hắn không còn cách nào cả. Hắn từ từ buông tay ra. Tần Tốc lùi lại một bước, lại đứng ở bên cạnh Tề Tiểu Tô. Lúc này, ông chủ của trường đua ngựa Lạc Phi cũng vội vàng chạy tới. Sáu nhân viên bảo vệ thở phào trong lòng, vội vàng nhường chỗ. Ông chủ của trường đua ngựa Lạc Phi tên là Thế Trạch, điều khiến cho Tề Tiểu Tô bất ngờ là, anh ta lại là một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, nhìn chắc chỉ khoảng ngoài ba mươi. Cùng chạy tới với Thế Trạch là một người phụ nữ khoảng hai bảy hai tám tuổi, cô ta mặc một bộ váy dài, trên vai khoác áo khoác ngắn kết hợp với đôi giày xăng đan cao gót, sắc đẹp cũng coi như trên bậc trung. “Nhìn thấy chưa, người phụ nữ Thế Trạch dẫn đến chính là vợ của Bành Khố Các, tên là Terra. Bố cô ta là Tham mưu trưởng của quân đội lục quân. Nếu như nói Liên minh các hành tinh có người phụ nữ nào không quy phục dưới quân trang của Thiếu soái nhà cô thì Terra chính là người đó. Nghe nói năm đó là Bành Khố Các chủ động theo đuổi Terra, nhưng sau đó Terra lại yêu hắn đến phát điên, thậm chí cô ta từng phản bác lại trên trang web công khai fans của Thiếu soái nói chồng cô ta mới là sĩ quan đẹp trai nhất ở Liên minh các hành tinh nữa.” Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy mình nhất định phải giới thiệu cẩn thận người phụ nữ Terra này với Tề Tiểu Tô. Đúng là đáng quý mà! Nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy, Tề Tiểu Tô cũng không nhịn được nhìn Terra thêm mấy cái. Terra không chút do dự nhìn thẳng về phía Bành Khố Các, đồng thời quét qua cô, lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mắt, cô ta lập tức giật mình kêu lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]