Chương trước
Chương sau
Hai kẻ khác hung ác xông về phía Tề Tiểu Tô, còn Bành Khố Các đã lui sang một bên, u ám nhìn thuộc hạ của mình, đợi bọn chúng tóm được Tề Tiểu Tô, giải về chỗ hắn.
Thương hoa tiếc ngọc?
Đó là cái gì, hắn không biết cái đó bao giờ cả.
Hắn không tự tay đánh phụ nữ, nhưng phụ nữ chọc giận hắn, cũng không thể có kết cục tốt đẹp được!
Tề Tiểu Tô vừa hay lại đụng trúng họng súng, bởi vì hắn vẫn chưa có cách nào dạy dỗ Mạt Na, bây giờ một con nhóc con không rõ lai lịch này cũng cho rằng nó có thể bì được với Mạt Na sao?
Ngược lại, hắn muốn trút sự tức giận tích tụ từ bên Mạt Na lên con oắt này.
“Ôi chao ôi chao, sắp đánh nhau rồi à? Tôi sợ quá đi!” Hệ thống Tiểu Nhất quái dị kêu lên, sau đó đổi giọng, lớn tiếng nói: “Tô tổng cố lên! Đánh ngã bọn chúng đi! Đánh cho bọn chúng rụng hết răng đi!”
“Cậu không sợ tôi chuốc lấy phiền phức cho Thiếu soái nhà cậu à?” Tề Tiểu Tô đứng lên, xoay xoay cổ tay, nhìn chằm chằm hai tên lính nhãi nhép đang xông qua đây.
“Là Thiếu soái nhà cô! Cô còn không sợ, bản Hệ thống sợ cái gì chứ?”
Trước kia nó vẫn luôn sợ Tề Tiểu Tô chuốc lấy phiền phức cho Thiếu soái, nhưng bây giờ Tề Tiểu Tô còn bảo vệ Thiếu soái hơn cả nó rồi, nó còn cần gì phải lo lắng nữa?
Đang nói chuyện, hai gã kia đã giơ tay về phía Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô liếc qua, nhanh như chớp chụp lấy cổ tay gã đó.
Hai tên lính quèn kia đều ngẩn ra.
Bọn chúng hoàn toàn không ngờ cô lại không sợ, không lui về phía sau, không kêu, không chạy, ngược lại còn dám ra tay với bọn chúng!
Không chỉ ra tay mà động tác của cô còn rất nhanh nữa!
Lúc bọn chúng đang định rụt tay lại, Tề Tiểu Tô đã nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó liền bẻ mạnh hai tay.
Rắc rắc!
Hai tiếng động gần như đồng thời vang lên, tay của hai gã đó đã bị cô bẻ gãy xương rồi!
Cổ tay bọn chúng xoay theo một góc độ quái dị, hai gã đau đến mức mặt mũi tái xanh, nhăn nhó đến mức biến dạng.
Nhưng như thế vẫn chưa phải là xong!
Tề Tiểu Tô nhấc chân, đạp thụp thụp hai cái thật mạnh vào chân của bọn chúng, sau đó đá bay bọn chúng rơi xuống đất.
“A!”
Người bên phải thấy vậy lập tức biến sắc, định rút súng ra, nhưng Tần Tốc đã lao nhanh đến, chụp lấy tay gã, quật gã ngã nhào xuống đất.
Gã này bị Tần Tốc xử lý rồi, gã còn lại thấy tình thế không ổn, cũng lập tức giơ tay định rút súng, nhưng một cái họng súng đã dí lên trán gã.
Một cái họng súng khác hướng về phía Bành Khố Các.
Lúc này bọn chúng mới nhìn được rõ ràng, vừa rồi không biết Tề Tiểu Tô đã giơ tay lấy súng của hai gã kia từ lúc nào, bây giờ cô đang hai tay cầm hai súng, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Điều khiến cho Hệ thống Tiểu Nhất có chút thất vọng chính là, đây vẫn chưa chân chính đánh vào tinh thần.
Lần đầu tiên, nó cảm thấy hiệu quả ba lần cường hóa của Tề Tiểu Tô hơi tốt quá mức. Tề Tiểu Tô bây giờ đã nhanh đến mức nào rồi? Ngay vừa rồi nó mới ghi lại được hai động tác của cô, vặn gãy xương tay của hai gã kia, đạp bọn chúng ra ngoài.
Mà động tác cô lấy súng từ trên người bọn chúng, nó vẫn phát hiện ra sau.
Độ nhanh của tay có lẽ đã có thể so được với Thiếu soái rồi.
“Tôi đã bảo chú đưa mấy con chó của mình cút đi rồi mà chú không nghe, cứ phải bắt tôi ra tay mới chịu cơ.” Tề Tiểu Tô nhìn Bành Khố Các, hừ một tiếng nói: “Tôi đang yên ổn chơi ở đây, chú lại cứ muốn nhào vào để mất mặt, chú này, có phải là đầu óc chú bị chó gặm hết rồi không thế?”
Hết lần này đến lần khác nói hắn với chó.
Như vậy mà còn nhịn nổi thì còn gì không nhịn nổi nữa?
Bành Khố Các nghiến răng, dây thần kinh trên mặt không ngừng giật lên.
Hắn rất muốn bỏ đi cái quy tắc không đánh phụ nữ của mình để đánh chết con nhỏ này đi.
Nhưng bây giờ họng súng của người ta đang nhắm thẳng vào hắn, cho dù hắn muốn ra tay cũng phải cân nhắc. Võ nghệ của con nhóc này tốt đến mức khiến cho hắn kinh sợ.
Ở trong ấn tượng của hắn, chỉ có một mình Vệ Thường Khuynh là có thể đánh ngã lính bên cạnh hắn thôi.
Mà đây lại chỉ là một cô gái trẻ.
Nhưng động tác của cô lại nhanh y như Vệ Thường Khuynh, nhanh - độc - chuẩn - dứt khoát.
Không biết tại sao, nhìn cái dáng hai tay cầm hai súng, cánh tay vững vàng không hề run rẩy của cô lúc này, hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến Vệ Thường Khuynh.
Nếu như không phải là Vệ Thường Khuynh đã chết rồi, nếu như không phải trước kia bên cạnh Vệ Thường Khuynh chưa từng có người phụ nữ nào, hắn thật sự có một loại ảo giác người phụ nữ này có liên quan với Thường Khuynh.
“Cô Tề!”
Tần Tốc chế ngự tên lính kia, cướp súng của đối phương, chỉ nghĩ là ném súng ra xa chút để bảo đảm an toàn cho bọn họ, lúc anh nhìn thấy Tề Tiểu Tô cầm súng nhắm thẳng vào Bành Khố Các liền kinh ngạc đến mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao cô ấy dám!
Cô lấy đâu ra lá gan đó chứ!
Cô lại cầm súng nhắm thẳng vào Bành Khố Các!
Đánh nhau rồi thì thôi đi, giờ còn muốn chọc thủng trời luôn à?
“Đi, tước súng của ông chú không biết lễ độ này lại.” Ánh mắt Tề Tiểu Tô kiên định, giống như chỉ cần Bành Khố Các dám có hành động gì khác thường, cô sẽ lập tức bóp cò.
Đây không phải là đang đùa.
“Cô Tề, chúng ta đi trước thôi!” Trán Tần Tốc lấm tấm đầy mồ hôi.
Có thế nào thì anh cũng đã mất cái công việc ở trường đua ngựa Lạc Phi này rồi, cứ rời đi đã rồi hãy nói thì hơn, nếu như thật sự tước súng của Bành Khố Các, vậy chuyện này sẽ không thể giải quyết được nữa đâu.
“Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi đi.” Giọng Tề Tiểu Tô hơi trầm xuống, lập tức khiến cho Tần Tốc cảm thấy trong lòng có một loại áp lực rất lớn, loại cảm giác này lại có mấy phần tương tự như trước kia khi đối mặt với Thiếu soái.
Trước lúc anh ta phản ứng kịp, cơ thể của anh ta đã có phản ứng trước… đi về phía Bành Khố Các rồi.
“Tần Tốc, cậu giỏi lắm, tôi không biết cậu có thể tìm được con nhóc này ở đâu đến nữa đấy.” Bành Khố Các nói với Tần Tốc, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tề Tiểu Tô, trong con ngươi dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Hắn luôn có hứng thú với Mạt Na, nhưng bởi vì hắn đã kết hôn, mà bố vợ hắn cũng coi là người có thân phận có địa vị, hắn không thể vứt bỏ Terra mà theo đuổi Mạt Na được, bây giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô khí chất mạnh mẽ thế này, hắn đột nhiên cảm thấy chơi đứa con gái này cũng được lắm!
Chơi đến lúc hắn không muốn chơi nữa mới thôi.
Chơi đến lúc cô khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi!
Xem đến lúc đó cô còn có thể giống như bây giờ, đứng thẳng như tùng, xuất sắc đến mức người đã từng là đội viên của Diệm Ưng cũng không bằng nữa không.
Đến nước này, Tần Tốc cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác, anh tước súng ngắn của Bành Khố Các, lui đến bên cạnh Tề Tiểu Tô.
“Bây giờ phải làm thế nào?”
Anh cảm thấy súng trong tay như nặng cả nghìn cân.
Rốt cuộc cô có biết Bành Khố Các quý trọng súng ngắn của mình thế nào không?
Bọn họ là người của đội phi cơ chiến đấu, thường giết địch giữa các hành tinh, đều là điều khiển xạ kích trong phi cơ, có khá ít cơ hội sử dụng súng ngắn.
Nhưng đây là chiến lợi phẩm hắn thu được trong lần một mình truy sát một nhóm Tinh Tặc. Cũng chính vì lần đó mà danh tiếng của hắn vang xa, được cất nhắc làm đội trưởng, tiến gần với Vệ Thường Khuynh thêm một bước dài, khiến cho hắn có thể so sánh với Vệ Thường Khuynh.
Cho nên Bành Khố Các luôn coi cây súng này là vật may mắn của hắn, là thứ gia tăng thêm quang vinh cho hắn, hắn rất quý trọng, từ trước đến nay súng chưa hề rời tay.
Bây giờ, súng lại bị cướp mất.
Đúng là vuốt râu hùm mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.