Quân bộ Lục Quân. Phòng chỉ huy tác chiến. Một màn hình cong cực lớn đã chiếm hết không gian rộng lớn của hai bức tường. Trên màn hình là vũ trụ với đầy những vì sao lấp lánh. Thỉnh thoảng có mấy hành tinh trọng điểm bị nhấp vào, phóng to. Cả màn hình cứ như một bầu trời sao sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, cũng khiến người ta cảm thấy kỳ diệu thần bí vô cùng. Lúc này, có một chiếc phi cơ từ phía màn hình bay đến. Ngồi phía trước màn hình là một dàn lính kỹ thuật quân trang chỉnh tề, mỗi người trong số họ đều đang điều khiển thiết bị với hàng trăm cái nút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Đứng phía sau họ có mấy người đàn ông cũng mặc quân trang tương tự phong thái dũng cảm, trong đó có một người nhìn có vẻ đã năm mươi tuổi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, hốc mắt khá sâu, giữa hai đầu lông mày có một nốt ruồi, sắc mặt nặng nề, nhìn rất khí thế. Ít nhất, sau khi ông ta bước vào, rất nhiều người đều không dám thở mạnh, càng không dám đối mắt với ông ta. Một sĩ quan trung niên đứng bên cạnh ông ta, còn có một người rất có khí thế, khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, lông mày dày rậm như đoạt đi ánh sáng trong đôi mắt, khiến người ta cảm thấy hai hàng lông mày dày rậm đó như đè nặng lên đôi mắt, nhìn có vẻ rất khó tiếp xúc. “Tướng quân, Brien trước nay vẫn luôn xảo quyệt. Nhất thời không tìm thấy cũng rất bình thường.” Vị sĩ quan trung niên đó cẩn thận nói. “Nói láo!” Tướng quân tức giận mắng: “Không tìm thấy hắn ta sao có thể nói là bình thường chứ? Nếu đổi lại Vệ Thường Khuynh còn ở đây, chắc chắn đã có thể tìm thấy rồi!” Nghe đến cái tên Vệ Thường Khuynh này, sắc mặt sĩ quan trung niên và sĩ quan trẻ đều chợt thay đổi, trong mắt sĩ quan trẻ dâng lên sự u ám. Vệ Thường Khuynh! Lại là Vệ Thường Khuynh! Rõ ràng chính mình không vừa mắt Vệ Thường Khuynh, hận không thể đích thân tiêu diệt cậu ta, vậy mà cứ nhắc đến cậu ta suốt là có ý gì chứ? Hơn nữa, còn khen Vệ Thường Khuynh ngay trước mặt hắn ta nữa! Vệ Thường Khuynh bây giờ đã mất tích bao lâu rồi! Tuy không tìm thấy thi thể, nhưng hắn tin, Vệ Thường Khuynh không thể nào sống sót trở về! Đã đấu nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn thua dưới tay hắn không phải sao? Ai đến giờ vẫn có thể đứng ở đây? Ai cười đến cuối cùng mới gọi là kẻ thắng lợi! Bây giờ hắn đang đứng ở đây, chứng minh hắn đã thắng Vệ Thường Khuynh! Còn khen thằng ranh con họ Vệ đó làm gì chứ? Tên nhóc hai mươi mấy tuổi có thể hơn hắn ta sao? “Vệ Thường Khuynh ở đây cũng chưa chắc có thể tìm thấy Brien.” Hắn ta trầm giọng nói: “Bằng không, sao Brien còn có thể ngông cuồng cho đến tận bây giờ? Nếu Vệ Thường Khuynh thật sự lợi hại như vậy, sao không sớm tiêu diệt Brien đi?” Thần sắc của Tướng quân càng trầm xuống. Ông ta liếc nhìn sang vị sĩ quan trẻ, nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, rất không tán thành nói: “Đội trưởng Bành, cậu cũng không phải mấy thằng ranh con cái gì cũng không biết, mấy lời này sao có thể thốt ra được chứ? tinh tặc vốn xuất quỷ nhập thần, vừa rồi Tham mưu Ngưu cũng đã nói, Brien trước nay luôn rất gian xảo, đồng thời, hắn cũng là thủ lĩnh của bọn tinh tặc mạnh nhất hiện tại, sao có thể nói tiêu diệt là tiêu diệt được chứ?” Dừng lại một chút, ông ta lại nói: “Không sai, vì Vệ Thường Khuynh là rể tài trong mắt Tướng quân Mạt, vì ta và lão Mạt đã trở mặt mấy chục năm, đối với cậu ta cũng là ghét chim ghét luôn cả lồng, nhưng cho dù ta không vừa mắt Vệ Thường Khuynh, cũng chưa từng phủ nhận tài năng của cậu ta. Cậu phải nhắc đến, Vệ Thường Khuynh và Brien mới giao đấu ba lần, đã có thể bắt sống một trợ thủ dưới trướng của hắn ta, nhốt vào ngục. Còn cậu thì sao, chăm chú theo dõi Brien đã một năm rồi, lần trước hắn ta còn lộ mặt, còn tấn công một điểm canh phòng của chúng ta, tuy cậu đã chiến đấu với hắn, nhưng không phải vẫn để đối phương không tổn thất một binh một tốt nào lại chạy mất sao?” Ngữ khí của ông ta rõ ràng đang nói, hắn ta không sánh bằng Vệ Thường Khuynh. Vệ Thường Khuynh lợi hại hơn hắn ta rất nhiều. Đội trưởng Bành này cũng chính là Bành Khố Các. Nghe thấy những lời này, hắn ta thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên vẻ hung ác. Ông già! Ông thì hiểu cái gì chứ! Nếu không phải bây giờ còn phải dựa vào ông, còn chưa thể tiêu diệt ông, tôi có cần ở đây bị ông giẫm dưới chân thế này không? Vệ Thường Khuynh lợi hại như vậy, bây giờ cũng không biết có phải đã biến thành cái xác khô rồi không! Nói không chừng đã cùng với tàu Liệt Diệm của cậu ta rơi vào vũ trụ mênh mông nào đó rồi, mãi mãi trôi nổi giữa ngân hà vô biên, làm sao cũng không thể trở về Liên minh nữa! Người bây giờ đứng ở đây là hắn ta! Thế nên, người có năng lực mạnh nhất cũng là hắn ta! “Tôi...” Hắn ta không phục còn muốn tiếp tục phản bác, sĩ quan trung niên đã lặng lẽ kéo tay hắn lại, tỏ ý bảo hắn cố nhịn. Bây giờ Tướng quân Mali đang rất có ưu thế, đến cả Tướng quân Mạt cũng phải tránh đối đầu với ông ta, tuy chiến đội của họ rất lợi hại, cũng đã lập công lao lớn như vậy, nhưng đồng thời cũng đắc tội với rất nhiều người trước đây ủng hộ Vệ Thường Khuynh. Thái độ đối nhân xử thế của Vệ Thường Khuynh không thật sự kém như vậy, vì cậu ta ân oán rõ ràng, còn là một người chính trực nghĩa khí, cùng với tài năng, bản lĩnh của mình, đã chinh phục rất nhiều người, những người đó đến nay đều kiên trì tin tưởng Vệ Thường Khuynh không thể phản bội Liên minh, cũng chính vì thế nghi ngờ Bành Khố Các. Thế nên, Bành Khố Các nhất định phải có được sự ủng hộ của Tướng quân Mali mới có thể đứng vững được. Lúc này đắc tội với Tướng quân Mali tuyệt đối không phải ý sáng suốt. Bành Khố Các chợt hoàn hồn, nhớ đến điểm này. Hắn ta thầm hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, nói: “Tướng quân nói đúng lắm, tôi vẫn còn thiếu một chút.” Nghe thấy câu này, sắc mặt Tướng quân Mali mới thả lỏng đôi chút: “Ừm, vốn dĩ năng lực của cậu còn cần nâng cao.” ĐM! Chỉ một câu nói lại khiến lửa giận của Bành Khố Các bùng lên. “Tướng quân, tôi và đội trưởng Bành đến khu an toàn xem thử có thu hoạch gì khác không.” Sĩ quan trung niên thấy tình thế bất hòa, sợ hắn ta thật sự không nhịn được ở đây gây chuyện trở mặt với Tướng quân Mali, vội tìm một cái cớ, kéo Bành Khố Các ra ngoài. Bành Khố Các đầy căm phẫn, bước thẳng một mạch ra khỏi tòa nhà này, đến một chỗ không người mới hung hăng vung tay, ngắt một đóa tường vi trong chậu hoa bên cạnh làm cánh hoa rơi lả tả. “Khố Các, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng chuyện lớn. Câu nói cổ xưa này của Hoa Hạ quả thật rất có lý. Vừa rồi nếu con thật sự không kìm được trở mặt với Tướng quân Mali, tất cả công sức trước đây của chúng ta sẽ lãng phí hết.” “Cha vợ, vừa rồi cha cũng nghe rồi đấy, lão già đó đã nói những lời gì?” Bành Khố Các tức giận nói: “Con thật sự không hiểu ông ta nữa, trước đấy người ghét Vệ Thường Khuynh là ông ta, nhưng khi ở một mình, người khen Vệ Thường Khuynh nhiều nhất cũng là ông ta! Lúc Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là hưng phấn nhảy cẫng lên nói thằng ranh con đó cuối cùng cũng thất bại rồi! Nhưng cha biết không? Khi tòa án quân sự phán quyết khai trừ quân tịch của Vệ Thường Khuynh tối hôm đó, ông ta ở nhà đã uống đến say khướt! Còn luôn miệng nói, cứ như vậy mà chết sao, cứ vậy bị khai trừ sao, thật ngu xuẩn mà!” Vì hắn đang kích động, nói đến nước bọt cũng văng tung tóe, dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Ông ta đã đấu với Tướng quân Mạt nhiều năm như vậy, thế nên vẫn luôn căm ghét Vệ Thường Khuynh được Mạt Na theo đuổi, nhưng đến giờ con vẫn không hiểu, không phải trên thực tế, ông ta vẫn rất tán thưởng thằng ranh con đó sao?” Sĩ quan trung niên nhíu mày, nói: “Con nhỏ tiếng một chút. Con để tâm ông ta nghĩ sao làm gì chứ? Bây giờ chúng ta cứ làm theo kế hoạch của mình là được, những chuyện khác con cũng không cần nghe nhiều như vậy. Còn nữa, hôm nay không phải con và Terra đã hẹn nhau cùng đến trường đua ngựa sao? Con đi đi, tự ta đến Cục an toàn xem thử là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]