Chương trước
Chương sau
Chúc Niệm Tề còn chưa nói xong, Hệ thống Tiểu Nhất ỉu xìu bày tỏ có chuyện muốn nói.
“Nói” Tề Tiểu Tô từ khóe miệng bật ra một từ.
Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất cũng đã cảm nhận được sát khí của cô.
Nó rụt rè nói: “Chuyện là, Tô tổng, hai thuộc hạ của Thiếu soái vừa có tin tức.”
Hệ thống Tiểu Nhất cũng không dám nói gì nữa, nó cũng biết lúc này tốt nhất đừng nên chọc giận Tề Tiểu Tô, tâm trạng mà cô đè nén lúc này làm nó cũng đang sợ lắm rồi đây.
Tiêu rồi.
Nó cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, thế nên vốn không có cách nào báo trước cho Thiếu soái, để anh chuẩn bị sẵn tâm lý và nghĩ cách nên ứng phó thế nào.
Lúc nó tra được, Chúc Niệm Tề đã đem những lời không nên nói nói ra hết rồi.
Thế nên nó quyết định không báo cáo lại chuyện này nữa.
Trước đó nó nhận lệnh của Vệ Thường Khuynh bí mật liên hệ những thuộc hạ trước đây, đúng lúc này có hai người trả lời, nó nghĩ bây giờ dùng chuyện này đánh lạc hướng khiến mọi người không để ý đến chuyện Mạt Na nữa thì không còn gì bằng, thế nên mới vội nói xen vào.
Vệ Thường Khuynh cũng khẽ thở phào.
Không biết vì sao, Tề Tiểu Tô lúc này càng bình tĩnh, anh lại càng cảm thấy trong lòng không yên.
Chuyện này bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ tới.
Hơn nữa, chuyện Mạt Na làm, anh cũng không thể nói là lo chuyện bao đồng được, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nếu Mạt Na thật sự cứu mẹ anh một mạng, dù có giận thế nào, anh cũng không thể trút giận lên đầu một cô gái được.
Hệ thống Tiểu Nhất nói xen lúc này vừa hay có thể giải cứu được cho anh.
“Chúng ta vừa nghe tin tức của họ trước, vừa bảo Chúc Niệm Tề tiêm mũi thay đổi khuôn mặt cho anh, có được không?”
“Được.” Tề Tiểu Tô đáp một tiếng.
Thật ra bây giờ cô cũng cần một chút thời gian để bình ổn tâm trạng, đồng thời sắp xếp lại mớ hỗn tạp trong đầu.
Nếu những gì Chúc Niệm Tề nói là sự thật, vậy, đúng là Vệ Thường Khuynh đã nợ Mạt Na rồi.
Bất luận thế nào, vào lúc anh không có ở đây mà người ta đã cứu mẹ anh, cứu Vệ gia. Hơn nữa, lúc anh bị liệt vào phản quân, còn có thể bất chấp bản thân, bất chấp lập trường địa vị của gia đình, một lòng một dạ đứng về phía anh, còn đặt cược chuyện hôn nhân cả đời người, tình cảm này thật sự quá sâu nặng rồi.
Huống hồ, lúc đó rất nhiều người đều tin rằng Vệ Thường Khuynh đã chết.
Vì muốn làm việc nghĩa mà cô ấy cứ gả cho một người đã chết như vậy sao?
Từ đó làm mợ Vệ, nếu Vệ Thường Khuynh thật sự đã chết thì sao? Mãi mãi không trở về, vậy, hoa khôi của Cục an toàn, một cô gái trẻ đẹp còn có xuất thân hiển hách như cô ấy, cứ đặt cược tình yêu, hôn nhân và cả đời mình như vậy sao?
Tình nghĩa này thật sự quá sâu nặng, quá sâu nặng rồi.
Sâu nặng đến mức khiến ngay cả Tề Tiểu Tô lúc này cũng không có cách nào chỉ đơn thuần xem Mạt Na như một tình địch muốn cướp người đàn ông của cô nữa.
Bây giờ cô cũng cần một chút thời gian để bình tâm lại.
Nếu Mạt Na thật sự đã là vợ hợp pháp của Vệ Thường Khuynh, vậy cô phải làm sao đây?
Tâm trạng chắc chắn không thể tốt được.
“Chúc Niệm Tề, phiền anh tiêm mũi thay đổi khuôn mặt cho anh ấy trước.” Tề Tiểu Tô nói xong liền xoay người bước đến một góc cách đó hơi xa một chút, nhón chân ngồi lên một cái giá, hai tay đặt ở hai mép, hai chân khẽ lắc lư, ánh mắt xa xăm, cũng không biết cô đang nhìn cái gì, nhưng tuyệt đối không phải nhìn anh.
Cánh tay Vệ Thường Khuynh đưa ra định kéo lấy cô cứ thế lúng túng dừng lại giữa không trung.
Dưới ánh mắt có chút đồng tình của Chúc Niệm Tề, anh lạnh lùng thu tay lại.”Tiêm đi, đứng ngây ra đó làm gì?”
“Ơ, được, Thiếu soái! Cậu ngồi đây một chút, tôi cần phải quan sát kiểu dáng gương mặt của cậu, đồng thời tính toán liều lượng thuốc và vị trí tiêm, làm phiền cậu phối hợp một chút.”
Chúc Niệm Tề đương nhiên cũng không dám tiếp tục đề tài đó nữa, vội vàng bắt đầu công việc.
Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu báo cáo tình hình trả lời của hai người kia.
“Thiếu soái, người đầu tiên trả lời là Quân Lương. Cậu ta chỉ đáp lại đúng một dòng, hỏi ngài đang ở đâu.”
“Quân Lương? Cậu nói với cậu ta, tạm thời tôi đang ở một nơi rất an toàn, còn nữa, tin tôi trở về tạm thời đừng nói với ai khác.”
“Vâng. Người thứ hai trả lời là Xa Vũ, cậu ta cũng hỏi ngài đang ở đâu, nói muốn đến tìm ngài, sau đó còn nhắc nhở ngài không thể lộ diện, bây giờ người ở chợ đen vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm ngài và Liệt Diệm.”
“Trả lời tương tự.” Vệ Thường Khuynh nói.
Tề Tiểu Tô liền hỏi: “Quân Lương và Xa Vũ là ai?”
“Hai người họ đều là thuộc hạ của anh, đồng thời cũng do chính tay anh dẫn dắt. Trong nhiệm vụ hôm đó, họ ở cách anh tương đối xa, đang chấp hành một mệnh lệnh khác, thế nên mới không ở cùng anh.” Vệ Thường Khuynh nói: “No1 thử điều tra tình trạng nửa năm nay của họ.”
“Vâng.”
“Hai người họ có đáng tin không?” Tề Tiểu Tô hỏi.
“Chắc có thể tin được.”
“Ờ.”
Sau khi Tề Tiểu Tô “ờ” một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thiếu soái, tư liệu phía quân đội, xác định xâm nhập không?”
Vệ Thường Khuynh lạnh giọng nói: “Bây giờ tôi đã trở thành phản quân rồi, sao không thể tra chứ?”
“Rõ.”
Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ như không giận anh, nhưng tâm trạng này của cô không đúng lắm, ngồi cách xa anh như vậy, cũng không thèm nhìn anh một cái, khiến người ngợm Vệ Thường Khuynh cảm thấy rất khó chịu.
“Vợ à...”
Anh vừa gọi một tiếng, Tề Tiểu Tô liền cắt ngang lời anh: “Tiểu Nhất thử điều tra, bây giờ thân phận của anh ấy có thật là đã kết hôn rồi không, cột thông tin vợ có phải là tên Mạt Na không?”
Phải rồi, chuyện này tra một chút không phải sẽ biết ngay sao?
Hệ thống Tiểu Nhất sững lại một chút, lặng lẽ đổi sang tần số thấp, hỏi Vệ Thường Khuynh.
“Thiếu soái, tra thật sao? Lỡ như tra ra chuyện đó là thật thì sao?”
Vậy thì tiêu đời, chuyện này chắc chắn không dễ xử lý đâu.
Thế nên Hệ thống Tiểu Nhất thật sự không dám tùy tiện điều tra.
Vệ Thường Khuynh cắn răng: “Tra.”
Anh cũng muốn biết, người mẹ thân yêu của anh và cả Mạt Na, hai người phụ nữ này rốt cuộc có thể làm đến mức nào.
Hệ thống Tiểu Nhất chỉ đành xâm nhập vào kho dữ liệu liên quan trước.
Rất nhanh nó đã tra được.
“Thiếu soái! Tô tổng! Không tra được!”
“Không tra được là có ý gì?” Tề Tiểu Tô đanh giọng. “Không phải cậu định nói dối quân tình đấy chứ?” Tra được rồi, nhưng vì Vệ Thường Khuynh mà che giấu cô?
Hệ thống Tiểu Nhất không phải trí thông minh nhân tạo sao? Còn là một trí thông minh nhân tạo một lòng một dạ vì chủ nhân, thế nên bảo vệ Vệ Thường Khuynh như vậy cũng rất có khả năng.
“Không phải, đương nhiên không phải.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cô không thể nghi ngờ một trí thông minh nhân tạo thành thật như tôi được. Bản Hệ thống nói không tra được là vì thông tin cá nhân của Thiếu soái bây giờ đã bị xóa sạch, bản Hệ thống không ngờ lại xóa triệt để như vậy, đến cả hộ khẩu của ngài ấy cũng bị hủy bỏ, thế nên tự nhiên thành ra cũng không tra được đã kết hôn hay chưa kết hôn. Nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng bản Hệ thống cũng tra được, cơ quan liên quan đã nhận được đơn xin đăng ký, yêu cầu ghi chép lại thông tin cá nhân và thông tin hộ khẩu của Thiếu soái một lần nữa, hơn nữa, đơn đăng ký này là do cô Mạt Na đứng ra xin...”
Uầy, có phải nó vừa nói sai rồi không?
Câu cuối cùng này hình như không nên nói.
“Có quyền thay anh xin những thông tin này, có lẽ cô ấy thật sự đã có thân phận hợp pháp rồi nhỉ?” Tề Tiểu Tô nhàn nhạt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.