“Đại Bảo? Tiêm Tiêm?”
Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày, nghĩ một lát mới nói: “Không có ấn tượng gì cả.”
Tề Tiểu Tô thở phào.
Nếu anh đã không biết thì có lẽ những người đó chỉ trùng họ, không phải là người cùng một nhà?
Vậy thì mợ Vệ của nhà khác chắc không liên quan gì phải không.
Trong lòng thoáng buông lỏng, lúc này cô mới nghĩ đến một vấn đề. “Bọn họ nói chỗ này đã thành đất tư nhân, hẳn là bị người ta mua lại, vậy phải làm sao với chiếc phi cơ bây giờ? Anh mới vừa thu nó lại à?”
“Liệt Diệm có một chức năng tắc kè hoa ẩn mình, chỉ cần không đụng vào nó thì người bình thường sẽ không phát hiện ra được.” Vệ Thường Khuynh nói tiếp, mày hơi nhíu lại: “Trước kia nơi này không cho phép mua bán, đúng lý ra thì nó không thể thuộc quyền sở hữu của tư nhân được.”
“Nhưng bọn họ lại nói chắc chắn rằng đây là khu vực tư nhân.”
“Ừm, dù là của tư nhân cũng không cần vội, chờ No1 cập nhật kho thông tin xong chúng ta sẽ tra xem ai đang sở hữu nó. Giờ chúng ta ra ngoài trước đã.”
Anh đi trước dẫn đường, Tề Tiểu Tô đi sau, đám Khương Thất như thương binh tàn tật, lê bước chân nặng nề đi theo họ.
Ra khỏi khu rừng, Tề Tiểu Tô lập tức mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quá nhiều tầng đường!
Uốn lượn tầng tầng lớp lớp xuyên qua các tòa cao ốc, đếm sơ sơ cũng phải có khoảng bảy, tám tầng!
Và nơi bọn họ đang đứng, ở trước mặt là cả một khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414924/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.