Trước kia Đổng Ý Thành cũng đã nghe nói tới cái người gọi là Long Gia này rồi.
Nhưng anh chưa bao giờ giữ nó trong lòng cả. Hơn nữa, nhẫn là do bố để lại cho anh, anh không để tâm tới quá khứ của chiếc nhẫn và chủ nhân trước của nó đâu, trách nhiệm của những việc này không phải đặt vào bố anh, tất nhiên cũng không phải đặt vào anh, mà là ở Đường lão.
Cho nên nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chính Đường lão sẽ phải sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng nếu như hiện tại Long Gia trực tiếp tới tìm anh và Vệ Thường Khuynh cũng có hứng thú với thân phận của Long Gia, anh cũng không ngại lội xuống vũng nước đục này. Huống hồ, đối phương đã tìm tới rồi, cho dù anh không đi, đối phương cũng chưa chắc đã chịu để yên.
Lợi Nam nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không ổn, ngồi xuống cạnh Đổng Ý Thành, chọc chọc khuỷu tay vào người anh, khẽ hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao sắc mặt Vệ thiếu trầm trọng vậy? Tiểu Tô thực sự không sao chứ?”
“Tiểu Tô không sao.” Đổng Ý Thành cảm thấy câu này của mình như tắc trong cổ họng, không biết phải nói thế nào mới được. Ban nãy biết được lai lịch của Vệ Thường Khuynh, nghe thấy chuyện không thể nào tưởng tượng nổi kia, anh cũng muốn tìm một người nào đó để tâm sự, nếu không cứ giữ mãi trong lòng quả thực không dễ chịu chút nào.
Nhưng lí trí nói với anh rằng, những chuyện này không thể nói ra một cách tùy tiện được. Cho dù quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414871/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.