Còn có người nguyện ý mang bản thân mình ra để biến đổi gen sao?
Tề Tiểu Tô có chút khó hiểu. Bởi vì theo cô, bất kể khoa học và y học có phát triển thế nào, biến đổi gen cũng là một chuyện khó bề tưởng tượng, hơn nữa chỉ là giai đoạn thí nghiệm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì vậy không phải là xong đời à?
Vệ Thường Khuynh hiểu ý của cô, anh lắc đầu nói: “Khoa học kỹ thuật ở Liên minh các hành tinh rất phát triển, hầu như đều nắm chắc phần lớn rồi, hơn nữa, nếu như biến đổi gen thành công, từ một khía cạnh khác mà nói thì tương đương với việc có khả năng đặc biệt rồi.”
“Khả năng đặc biệt?”
“Đúng, Mạt Ca Lạc bây giờ coi như đã thành công một nửa rồi, khả năng bơi lội bây giờ của anh ta chắc là người bình thường không thể tưởng tượng được đâu.”
Đổng Ý Thành nói: “Nếu quả thật đã thành công, anh ta cần gì phải chạy trốn?”
“Đây chính là điều mà tôi nói coi như thành công một nửa, còn tác dụng phụ là gì thì tôi cũng không rõ, chỉ có mình anh ta biết thôi.”
“Chắc chắn tác dụng phụ rất lớn, nếu không cũng không đến nỗi chạy trốn, đó còn là do anh ta tự đầu tư nữa chứ.” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ căn cứ nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì đó, ép cho anh ta không thể không đi.”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh đanh lại: “Sau khi Mạt Ca Lạc chạy trốn không lâu, anh nhận được nhiệm vụ xuất chiến kia, sau đó bị rơi vào hố đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414869/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.