Vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của Cung Phiên Long trong phòng.
Tề Tiểu Tô suy nghĩ rồi vẫn quyết định chạy nhanh vào, tìm được căn phòng truyền ra âm thanh kia, cô nhấc chân đạp bay cửa.
Rầm một tiếng, Tề Tiểu Tô đồng thời nghiêng người làm ra động tác phòng hộ, nhưng bên trong vẫn vang lên tiếng gào của Cung Phiên Long, không có gì thay đổi.
Điều này thật sự không hợp với lẽ thường.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta đã chạy rồi!”
Chạy rồi?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, lập tức xông vào, quả nhiên, cả căn phòng không có góc nào để trốn, toàn bộ đều là máy móc và một cái bàn thí nghiệm phía dưới trống không, đã không có một ai ở đây nữa rồi.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Nhưng giọng Cung Phiên Long vẫn vang lên ở trong phòng, giống y như vừa rồi.
Giọng của lão ta truyền ra từ một cái máy.
“Chết tiệt, lão ta lại còn ghi âm lại!” Tề Tiểu Tô đá cái ghế bên cạnh: “Tiểu Nhất, cậu có thể tìm được lão ta không?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta mang theo trí tuệ nhân tạo, chắc đã dùng toàn bộ năng lượng để che đậy tung tích của mình rồi, tạm thời bản Hệ thống cũng không tìm được.”
“Vậy cứ để cho lão ta chạy như thế à, đáng ghét!” Tiểu Tô mắng một tiếng. Thật không ngờ Cung Phiên Long lại xảo quyệt như vậy, đã đến nơi này rồi, cơ quan phòng ngự đã bị phá hết rồi mà vẫn có thể chạy được.
“Ở đây chắc là có mật đạo.”
“Bỏ đi, chúng ta vẫn mau ra sau núi thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414861/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.