Chương trước
Chương sau
“50:50 khả năng.” Cung Phiên Long nói.
“Đàn bà có thể làm được gì chứ, nói cho cô ta không sợ ngược lại còn làm hỏng chuyện lớn của mình à?”
Cung Phiên Long nhìn Tề Tiểu Tô trên màn hình, bây giờ cô đã dứt khoát nhắm mắt lại. “Đừng quá xem thường phụ nữ, loại phụ nữ giống như Tề Tiểu Tô, con nhìn cô ta mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng sau khi bị bắt tới không hề hoảng hốt lo sợ, không sợ không khóc nháo, trông lúc nào cũng trong dáng vẻ đã có dự tính, người bình thường có thể làm được như thế không? Con nói xem liệu cô ta đã đoán được ý của ta chưa?”
“Sao cô ta có thể đoán ra ý của bố được? Bố, có lẽ có người trời sinh đã thần kinh thô rồi, biết đâu cô ta nghĩ là chúng ta sẽ không làm gì cô ta, cho nên không sợ, điều này cũng có khả năng. Từ sau khi bắt cô ta không phải là chúng ta chưa làm gì cô ta đấy sao?”
“Đổi thành con bị bắt, không làm gì con, chỉ nhốt con lại, con không hoảng hả?” Cung Phiên Long liếc hắn một cái, cảm thấy con trai mình vẫn cần cẩn thận tỉ mỉ hơn chút nữa.
“Hôm nay tạo cơ hội cho cô ta, xem hành động của cô ta rồi nói, một lát nữa con thử thăm dò cô ta một chút xem.”
“Vâng, vậy lát nữa con sẽ mang đồ ăn sáng cho cô ta.” Cung Hoa nhướn mày.
“Còn nữa, nơi này nhất định phải sai người trông coi cho kỹ, tuyệt đối không thể để cho cô ta đi vào.”
“Bố yên tâm đi, chúng ta đã bố trí cơ quan bên ngoài rồi, cô ta không vào được đâu.”
“Ừ. Bảo người đến quán bar Thần Động đã có kết quả gì chưa?”
“Con gọi điện thoại hỏi xem.”
Cung Hoa gọi điện thoại, mới vừa nghe mấy câu, sắc mặt đã đanh lại, không nhịn được chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp! Làm ăn cái kiểu gì thế hả!”
“Sao thế?”
“Bố, Thần Động bị niêm phong kiểm tra rồi, đã tra ra được, sau đó hai tên khốn kiếp Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào đã động đến Hạ Trân Anh, bây giờ Hạ Trân Anh vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, Hạ Nông nổi giận, đích thân ra tay bắt hai tên khốn kiếp kia đi rồi.”
“Cái gì?” Cung Phiên Long đập bàn: “Hai tên khốn kiếp đó! Lại dám động vào người của Hạ gia! Tại sao bọn chúng lại động vào người của Hạ gia?”
“Chuyện này tạm thời vẫn chưa tra rõ.”
“Chẳng lẽ là...” Cung Phiên Long sầm mặt xuống: “Khi đó đồ là bị Hạ Trân Anh mang đi? Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào muốn cướp đồ của chúng ta à? Tin tức chúng ta nhận được nói đồ ở trong tay Tề Tiểu Tô vốn dĩ chính là giả? Là bọn chúng tung hoả mù? Kết quả chúng ta bên này động thủ với Tề Tiểu Tô, bên kia Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào lại ra tay với Hạ Trân Anh!”
“Hai tên đó thật sự có cái lá gan này sao? Không phải là người bên chỗ Long Gia chứ?”
“Con người lòng tham không đáy!” Cung Phiên Long mắng: “Ta thấy bọn chúng có thể dám lắm! Những năm này bọn chúng làm việc thay chúng ta cũng vớ được không ít lợi ích, nhưng bây giờ xem ra càng ngày càng tham lam, muốn nuốt đồ của chúng ta rồi! Đã thế còn không xem xem liệu có nuốt nổi không!”
“Con sẽ đích thân đi xem hai tên đó!” Cung Hoa đứng lên.
Cung Phiên Long ngăn hắn lại: “Không cần, nếu quả thật là hai người bọn chúng làm, vậy thì cứ để cho Hạ Nông đối phó với bọn chúng cũng được. Có điều, con phải cho người đi điều tra cẩn thận, thứ đồ kia rốt cuộc có phải bị Hạ Trân Anh cầm đi không. Nếu như rơi vào trong tay Hạ Nông...”
Cung Hoa yên lặng, không thấy lão ta nói tiếp, liền hỏi: “Bố, bố đã từng nói với con, Hạ Nông cũng coi là... cùng tổ tiên với chúng ta, vậy nếu như đồ thật sự ở trong tay hắn ta, chúng ta có cướp nữa không?”
“Con quên bố đã nói gì với con rồi à? Mục đích chúng ta trở về, chính là muốn thay đổi tổng thể hướng đi của cái đất nước này, trong đó bao gồm cái gì? Khiến cho Hạ Nông ngồi lên vị trí kia! Nhưng là lấy thân phận của chúng ta, trước đó đi đàm phán với hắn, chắc chắn là hắn sẽ không tin, ngược lại còn hoàn toàn phản tác dụng, nếu như đồ ở trong tay hắn vậy thì bớt chuyện rồi, bố sẽ trực tiếp cho hắn nhìn thấy nội dung trong cái thẻ chứa cuối cùng kia, hắn nhất định sẽ tin.”
“Vậy con đi đưa đồ ăn sáng cho Tề Tiểu Tô rồi thăm dò cô ta, sau đó sẽ xuống núi xem tình hình thế nào. Bố, bố đã thức cả đêm rồi, bố chú ý nghỉ ngơi đi.”
“Ta biết rồi, con đi đi.”
Cung Hoa đi ra, đóng cửa phòng lại, đi thẳng ra ngoài, đến một cái góc bên ngoài mới quay đầu nhìn cánh cửa đó, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Hắn khôi phục lại vẻ bình thường rồi mới đi tới phòng bếp, một người đàn ông đang ngồi ăn đậu phộng ở cửa phòng, nhìn thấy là hắn đến, vội vàng đứng lên: “Hoa thiếu.”
“Đã chuẩn bị xong bữa sáng chưa?”
“Đã chuẩn bị xong cả rồi, Hoa thiếu muốn đưa đến nhà ăn sao?”
“Chuẩn bị cho tôi hai suất để lên khay, nhanh lên chút.”
“Vâng vâng vâng.”
Chuẩn bị xong bữa sáng, Cung Hoa bê khay đến căn phòng nhốt Tề Tiểu Tô kia, hắn ho một tiếng, nâng cao giọng, nói với hai người đang canh gác ở bên ngoài: “Cô Tề có nói cái gì không?”
“Không ạ.”
“Hoa thiếu.”
“Ừm, nhà bếp đã làm xong bữa sáng rồi, mấy người đi ăn trước đi, chỗ này giao cho tôi.”
“Chuyện này...”
“Chuyện này cái gì mà chuyện này, chẳng lẽ đến tôi các người cũng không tin à?” Cung Hoa trầm giọng.
Hai người kia vội vàng nhận lỗi, sau đó xoay người rời đi. Cung Hoa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Tề Tiểu Tô vẫn như vừa rồi hắn nhìn thấy trong camera, vẫn nằm bò xuống bàn nhắm hai mắt lại như đang ngủ.
Nhưng có thể nhìn ra được không phải cô đang ngủ, bởi vì ngón tay cô vẫn khẽ bám lên mặt bàn giống như không có bất cứ ý nghĩa gì.
Rõ ràng là nghe thấy giọng hắn rồi, cô lại vẫn không hề nhúc nhích như không nghe thấy, không có một chút phản ứng nào cả.
Bây giờ, Cung Hoa coi như hiểu lời bố mình vừa nói rồi. Tề Tiểu Tô này quả thật không đơn giản.
“Cô Tề.”
Hắn đi tới bên cạnh bàn, đặt khay đồ ăn xuống, Tề Tiểu Tô vẫn làm thinh, hắn đành phải lên tiếng gọi một câu.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới có phản ứng.
Cô ngồi dậy, mở mắt ra liếc hắn một cái.
“Có phải định thả tôi ra rồi không?”
“Cô Tề, đói bụng rồi chứ? Tôi mang bữa sáng đến cho cô đây, ăn trước đã rồi hãy nói, không ăn no thì cho dù có cơ hội đi, có khi cũng không đi nổi đúng không nào?”
Cho dù có cơ hội đi?
Tề Tiểu Tô lập tức bắt được từ mấu chốt trong lời nói của hắn.
Mắt cô sáng lên: “Có phải là anh đồng ý thả tôi đi rồi không?”
“Tôi nói rồi, ăn sáng trước đi đã.” Cung Hoa chỉ bữa sáng: “Tôi cũng chưa ăn, tới ăn cùng với cô. Đúng rồi, tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Cung Hoa.”
“Ờ.”
Nếu như Tề Tiểu Tô không có không gian, bây giờ nhất định đã đói chịu không được rồi. Nhưng cô có không gian, cũng là vì sợ đói bụng, tối hôm qua hơn nửa đêm cô đã ăn không ít bánh mì, uống sữa trong không gian rồi, bây giờ căn bản không đói. Hơn nữa những thứ kia cô dám ăn chắc?
“Cung Hoa, chẳng lẽ là con trai của Cung Phiên Long?” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Hiển nhiên rồi.”
“Hắn muốn làm gì?”
“Có lẽ là thăm dò chăng? Cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Tối qua hắn chưa nhìn thấy tôi, nhưng lúc bước vào đây hoàn toàn không có vẻ bất ngờ, hoặc là quan sát kỹ như người lần đầu tiên gặp mặt gì cả.” Đầu óc Tề Tiểu Tô xoay chuyển rất nhanh. Trước đó cô không hề mở mắt ra, nhưng có Hệ thống Tiểu Nhất đang nhìn, lúc Cung Hoa đi vào nó đã quét hình ảnh vào trong ý thức rồi.
Cô nhìn thấy mắt Cung Hoa, phát hiện ánh mắt hắn lại là kiểu “Quả nhiên là thế”.
Đây là vì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.