Nghê Hào cười ha hả nói: “Làm sao có thể không tin ông chứ? Ông nói hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, năm đó ông nói với tôi chúng ta âm thầm giao hảo với nhau, ngoài mặt thì bình thường thôi, nhỡ ra có chuyện gì, thì đối phương chính là đường lui của mình, bây giờ xem ra đúng là như vậy rồi. Ông trước giờ túc trí đa mưu, nói sắp xếp xong rồi thì nhất định là sắp xếp xong rồi!”
“Xem đồ đi.”
Bạch Thế Tuấn vừa nói vừa mở cái khóa chụp của hộp ra.
Còn Nghê Hào ở bên cạnh vừa nhìn chằm chằm, vừa nói: “Ông nói ông không dễ gì mới lấy được thứ này, sao lại không xem trước?”
“Lúc đó đã nói là xem cùng nhau rồi.”
“Đúng là anh em tốt.” Nghê Hào ha ha cười vỗ vai ông ta. Bạch Thế Tuấn không ngẩng đầu lên, cho nên cũng không nhìn thấy sự châm biếm lóe lên ở đáy mắt Nghê Hào. Bạch Thế Tuấn con người này có thể vì lợi ích của bản thân mà đến con trai ruột của mình cũng không quan tâm, làm sao có thể thật lòng với lão ta như vậy được? Chẳng qua là lợi ích trói buộc thôi.
Bạch Thế Tuấn đã mở hộp ra rồi, ông ta ngẩn ra.
Bày ra trước mặt bọn họ là một miếng lụa gấp gọn gàng.
“Còn bọc rất tốt đấy, dùng vải bọc à?”
Nghê Hào giơ tay cầm miếng lụa thêu tranh đó lên, chỉ cảm thấy nhẹ bẫng.
Mặt Bạch Thế Tuấn đã đen như mực rồi.
Cái gì mà dùng vải bọc! Lúc ông ta lấy được thứ đồ kia trực tiếp nhét vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414846/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.