Tề Tiểu Tô cứ nghĩ là sẽ nhốt cô vào một phòng nào đó, ai ngờ đối phương lại đẩy cô vào một góc. Cái góc này trồng mấy bụi chuối khô héo, lá dạt ra hai bên, một miếng đá dày khoảng một mét vuông đập vào mắt. Cô lập tức căng thẳng, chắc không phải là một không gian chật hẹp, để cho cô chỉ có thể co người ngồi trong đó, đến đầu cũng không thể ngẩng lên đấy chứ?
Nếu như là như vậy thì bây giờ cô chỉ có thể phản kháng thôi, bảo cô chịu áp bức lăng nhục như cây cải trắng bị cất vào hầm thế làm sao mà được? Không gian nhỏ chật hẹp đóng kín làm sao mà người có thể chịu được lâu.
“Bây giờ ra tay đi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói. “Nếu thật sự bị nhốt lại rồi, lúc Thiếu soái đến sẽ điên mất.”
Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh của đối phương, trên thực tế, chắc lão Cung Phiên Long này đến đây sớm hơn Thiếu soái, trước đó Thiếu soái đã phân tích rồi, thời gian đối phương đến thế kỷ hai mươi mốt sớm hơn anh mới đúng, chính vì thế, lão ta mới có thể tích góp được thực lực và địa vị ở đây, mới có thể ẩn nấp như vậy.
Nếu như có thể tìm được sào huyệt của Cung Phiên Long, thậm chí tìm được những thứ mà những năm này lão ta có lẽ đã tìm được, vậy mới gọi là thu hoạch.
Tề Tiểu Tô thò đầu qua nhìn, phát hiện bên dưới còn rất sâu, ít nhất không phải co người lại để ngồi, thậm chí vẫn có thể đứng lên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414843/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.