Chương trước
Chương sau
“Sáu món cơ à!” Hạ Trân Anh ngồi bên kia sàn nhảy cũng giật mình: “Nhưng nếu đã là đoạt bảo, tại sao tên Trương Kỳ kia còn bảo tôi mang nhiều tiền đi? Không phải tặng miễn phí à?”
Cô ta vừa dứt lời, đúng lúc DJ cũng nói tới chuyện này: “Bởi vì bảo bối tối hôm nay là ông chủ của chúng tôi tốn nhiều tâm tư và tiêu không ít tiền mới lấy được, bình thường mọi người muốn tìm còn không tìm được, cho nên sáu bạn hôm nay được ngẫu nhiên chọn trúng sẽ được miễn phí một tháng tiếp theo! Nhưng đoạt bảo thì phải giao nộp tiền đoạt bảo nhất định, bảo bối khác nhau sẽ có giá cả khác nhau, tôi có thể bảo đảm, giá trị thực tế của mỗi món bảo bối đều vượt xa tiền đoạt bảo, tuyệt đối không khiến mọi người thua thiệt! Đương nhiên, đến lúc đó nhìn thấy số tiền, muốn rút khỏi đoạt bảo cũng được, chỉ cần mặc bikini múa cột cho mọi người xem, là có thể rút khỏi đoạt bảo vô điều kiện, hơn nữa vẫn được miễn phí một tháng! Bây giờ mọi người suy nghĩ thật kỹ nhé, chúng ta chơi trên nguyên tắc tự nguyện, ai không muốn tham gia thì xin không tiến vào sàn nhảy, ai muốn tham gia mời nhanh chóng vào sàn nhảy! Còn nữa, đợi lát nữa chúng ta sẽ có năm phút tắt đèn, xin mọi người ổn định chỗ đừng làm loạn, con số đếm ngược của xuất thần dạ hôm nay là số năm, ba phút sau bắt đầu!”
Vừa dứt lời, gần như phần lớn người đều tiến vào trong sàn nhảy.
Mặc dù nói đoạt bảo cần phải trả tiền, mọi người đều không biết là bao nhiêu tiền, hơn nữa cho dù đến lúc đó muốn rút khỏi cũng cần hy sinh mặt mũi mặc bikini múa cột, nhưng mọi người tham dự nhiệt tình dâng cao, dẫu sao người thích ra ngoài chơi đều theo đuổi kích thích từ trong xương cốt, ở đây chơi đến tim đập rộn ràng! Huống hồ còn một tháng miễn phí, đối với khách quen mà nói cũng là một cám dỗ rất lớn.
Đại khái cũng chỉ có một ít khách mới hoặc là vài cô gái dè dặt không dám tham gia thôi.
Trước đó Trương Kỳ muốn kéo Tề Tiểu Tô bị cô tránh đi, lại chuyển sang kéo một nữ sinh khác, bọn họ đã nhanh chóng tiến vào sàn nhảy, vẫy vẫy tay với Tề Tiểu Tô.
“Đến chơi đi người đẹp!”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nếu Bạch Thế Tuấn muốn trà trộn vật kia vào, vậy chúng ta đương nhiên cũng phải tham gia đoạt bảo!”
“Tham gia cũng chưa chắc đã được đèn soi trúng.” Tề Tiểu Tô vẫn đang suy nghĩ đợi lát nữa có cần tính toán quy luật quay của đèn không, Hệ thống Tiểu Nhất đã có dự tính.
“Cô ngốc à, loại chuyện này đương nhiên giao cho bản Hệ thống rồi! Ngọn đèn kia vốn dĩ chính là có máy tính kiểm soát, cô tưởng là ông chủ của cái quán bar này thật sự ngốc như vậy à? Miễn phí và lỗ vốn bảo bối cho sáu người, hắn phóng khoáng như vậy hả? Bản hệ thống đoán là mấy phía trong sàn nhảy này đều có người của bọn họ cài vào, trong sáu người nhiều nhất thì có hai ba người thật sự may mắn thôi, ngoài ra khẳng định đều là người mình.”
“Vậy tôi đứng ở chỗ nào?”
“Đợi chút, để bản Hệ thống xem xem.”
Sao đó, Hệ thống Tiểu Nhất nhanh chóng chỉ một vị trí cho cô: “Cô đứng ở đó, đợi lát nữa bản Hệ thống tiện ăn gian.”
Tề Tiểu Tô bước vào sàn nhảy vào những giây cuối cùng của ba phút kia, hơn nữa đi qua Trương Kỳ, tiến vào vị trí hệ thống Tiểu Nhất chỉ.
“Thật là.” Trương Kỳ thấy cô kéo dãn khoảng cách với mình liền biết tối nay nhất định không có hy vọng có được cô rồi, trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, hắn giơ tay ôm eo cô gái bên cạnh.
Cũng may người này rất có hy vọng.
Trương Kỳ đang đắc ý suy nghĩ, lệnh tắt đèn của DJ đã vang lên.
Cả bar bỗng tối om, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Âm nhạc cũng đều dừng lại, toàn bộ quán bar chỉ nghe thấy tiếng mọi người nhỏ giọng bàn bạc, còn có tiếng hít thở.
Ở bên cạnh Tề Tiểu Tô có mấy tiếng hít thở dần dần gấp hơn.
“Ối, còn có người lợi dụng bóng tối để thân mật nữa kìa.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen: “Cậu chú ý khống chế đèn đi! Còn phải dựa vào cậu để ăn gian nữa đấy, cậu quan tâm đến chuyện người ta thân mật làm gì hả?”
“Biết rồi biết rồi.”
Giọng DJ vang lên: “Bây giờ bắt đầu, mọi người cùng nhau đếm ngược từ năm nào, lập tức bắt đầu chọn thần thứ nhất. Năm, bốn…”
“Ba, hai, một!”
Cả sàn nhảy bắt đầu đếm ngược, lập tức có một ánh đèn màu đỏ bắn ra, ánh mắt tất cả mọi người đều chuyển động theo ánh đèn kia.
Đèn chiếu lên mặt một người đàn ông đeo kính. Anh ta hưng phấn giơ tay lên.
“Được, anh chàng đeo kính đẹp trai, tôi nhìn thấy anh rồi, mời anh đợi chút.”
Không ít người đều thất vọng thở dài.
Nhưng lượt đếm ngược thứ hai lại bắt đầu rồi.
Rất nhanh, đèn lại chiếu trúng một cô gái xinh đẹp môi đỏ mọng.
Lượt thứ ba, lượt thứ tư.
“Rốt cuộc cậu có làm được không thế hả?” Tề Tiểu Tô không khỏi sốt ruột.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cho dù bản Hệ thống là trí tuệ nhân tạo, nhưng cô cũng không thể chất vấn bản Hệ thống có được hay không như thế chứ!”
Đầu Tề Tiểu Tô lại đầy vạch đen.
May mà, lượt thứ năm, ánh đèn đỏ kia cũng chiếu lên người cô.
Bởi vì ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn theo ánh đèn màu đỏ, Trương Kỳ thấy Tề Tiểu Tô được chọn trúng, không nhịn được trợn to hai mắt há hốc miệng: “Không phải chứ, may như vậy à?”
Còn Hạ Trân Anh lại đứng ngay đằng sau cô, cô ta nhìn qua chỉ nhìn thấy gáy Tề Tiểu Tô chứ không nhận ra cô.
Ai cũng không ngờ, người cuối cùng được chọn trúng lại chính là Hạ Trân Anh.
Tề Tiểu Tô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy.
“Số Hạ Trân Anh rất may.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lần này bản Hệ thống cũng không ăn gian.”
Mắt Tề Tiểu Tô loé lên: “Vẫn không biết là may mắn hay là vận xui đâu.” Cô đột nhiên có chủ ý.
Ánh đèn lại sáng lên.
“Chúc mừng sáu thần, ha ha ha.” Giọng DJ lại vang lên: “Mời sáu vị phía dưới bước lên phía sau sân khấu, mọi người tiếp tục đi!”
Âm nhạc lại vang lên, người đẹp lại bắt đầu nhảy múa.
Mà đám sáu người Tề Tiểu Tô thì đến một sân khấu nhỏ phía sau sân khấu lớn, cuối cùng Hạ Trân Anh cũng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, cô ta lập tức trợn to hai mắt, lửa giận bị nhóm lên.
“Tề Tiểu Tô, sao cô lại ở đây?”
“Sao thế, cô Hạ có thể đến tôi lại không thể đến à? Hay là quán bar này là của Hạ gia mở?”
“Nói bậy! Nhà chúng tôi làm sao có thể mở cái loại này được!” Hạ gia căn bản không theo thương nghiệp, cho dù có sau lưng, cũng tuyệt đối không thể nào liên quan đến chỗ ăn chơi thế này được!
Tề Tiểu Tô cười một tiếng: “Vậy cô Hạ đừng quan tâm quá nhiều như vậy nữa.”
“Cô!” Hạ Trân Anh luôn cảm thấy đây chưa hẳn là trùng hợp, nhưng không có cách gì có thể phản bác, chỉ có thể căm hận trừng Tề Tiểu Tô, nhưng chẳng thể làm gì cô cả.
“Hai người đẹp đừng cãi nhau nữa, hòa khí phát tài.” Người đàn ông đeo kính kia nhìn bọn họ, cười híp mắt khuyên một câu. Tề Tiểu Tô nhìn đi chỗ khác, đương nhiên sẽ không tiếp tục phí lời với Hạ Trân Anh nữa. Hạ Trân Anh chỉ có thể đanh mặt, trừng người đàn ông kia một cái, thấp giọng nói một câu: “Chõ mõm vào chuyện của người khác!”
Người đàn ông kia cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy sáu cái tủ dựng ở sân khấu nhỏ, mỗi cái tủ đều cao đến nửa người, cũng có khả năng chứa được một người, giống nhau như đúc, phía trên mỗi cái tủ đều dựng một tấm biển, phía trên viết một số tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.