“Bố mẹ nuôi, con đi trước đây.”
“Con còn muốn về à? Tối nay ở nhà đi, không phải nói Vệ thiếu và A Thành đều đi làm nhiệm vụ rồi sao?” Bà Lợi vội vàng kéo cô: “Hơn nữa, xảy ra nhiều chuyện như vậy, bố mẹ làm sao yên tâm để con về một mình được?”
“Mẹ con nói đúng đấy, ở nhà đi.” Sở trưởng Lợi cũng lên tiếng.
Tề Tiểu Tô cười đáp: “Con đâu có đi một mình đâu? Không phải còn hội Hàn Dư đấy sao ạ? Bên cạnh con có nhiều vệ sĩ như vậy cũng không phải chỉ để làm cảnh.”
“Có phải con muốn ra ngoài làm gì không?” Sở trưởng Lợi nhìn cô.
“Bố nuôi, con đi lòng vòng ngoài đường một lát thôi, bố yên tâm, đối chọi với Hạ Nông con còn có thể bình yên thoát thân, bố còn có gì mà không yên tâm chứ?”
Cuối cùng vợ chồng Lợi gia vẫn không lay chuyển được cô, chỉ có thể dặn đi dặn lại rằng cô phải thật cẩn thận.
Đi từ Lợi gia ra, Tề Tiểu Tô khẽ thở phào, ánh mắt trong đêm tối sáng lên khác thường.
“Trước giờ tôi cũng chẳng phải quân tử, bị thua thiệt chịu ấm ức nhất định sẽ đánh trả, cho nên, chúng ta đi xem xem Hạ Trân Anh đang chơi cái gì!” Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười xấu xa, nào còn là Tề Tiểu Tô đơn thuần ngốc nghếch trước kia nữa.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Sao bản Hệ thống lại có dự cảm tối nay sẽ rất náo nhiệt thế nhỉ?”
“Vậy mới tốt, không náo nhiệt một chút thì đâu có vui.” Tề Tiểu Tô vừa nói vừa cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414832/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.