Vốn dĩ Tề Tiểu Tô không định nhanh như vậy đã lấy Xuân Thâm Viên ra để nói, nhưng Chương Linh Thù đã nhắc đến, cố không nói cũng có lỗi với cơ hội này.
Tế Tiểu Tô đứng dậy, ngắm nhìn cảnh đẹp của Xuân Thâm Viên, nhếch môi, nhìn sang Hạ Trần Anh, không chút khách khí hỏi: “Kỳ thật tôi thật sự không hiểu, lâm viên mượn của người khác, cũng được xem như vinh quang
Lâm viên mượn của người khác...
Câu nói này khiến gương mặt Hạ Trần Anh nóng bừng lên.
Họ vì quá quý trọng Xuân Thâm Viên này, thế nên từ tận đáy lòng luôn cảm thấy, có thể sở hữu Xuân Thâm Viên này chính là tượng trưng của địa vị và có thể tổ chức tiệc ở đây, cũng là một kiểu có mặt mũi.
Chính là xa hoa.
Nhưng họ chưa từng nghĩa kỹ về từ “mượn” này.
Bây giờ bị Tế Tiểu Tô chỉ ra như vậy, họ lại cảm thấy không có lời nào để nói, hơn nữa còn cảm thấy rất có lý. Đúng vậy, lâm viên này chẳng qua cũng chỉ là mượn thôi!
Có hào hoa hơn, bình thường có khó vào hơn nữa, cũng không liên quan gì đến hai chữ quyền quý! Nếu thật sự muốn nói Xuân Thâm Viên tiêu biểu cho quyền quý, chỉ có thể nói là Biến gia!
Giống như quần áo mới của hoàng đế, vẫn luôn tự lừa mình lừa người, thật ra chỉ cần một câu sẽ có thể bị vạch trần.
Xuân Thâm Viên đi mượn của người khác, rốt cuộc có gì để khoe chứ?
Hạ Trần Anh cũng vì thế trút giận lên Biên gia và Chương Linh Thù.
Xuân Thâm Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414822/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.