Vốn dĩ Tề Tiểu Tô không định nhanh như vậy đã lấy Xuân Thâm Viên ra để nói, nhưng Chương Linh Thù đã nhắc đến, cố không nói cũng có lỗi với cơ hội này. Tế Tiểu Tô đứng dậy, ngắm nhìn cảnh đẹp của Xuân Thâm Viên, nhếch môi, nhìn sang Hạ Trần Anh, không chút khách khí hỏi: “Kỳ thật tôi thật sự không hiểu, lâm viên mượn của người khác, cũng được xem như vinh quang Lâm viên mượn của người khác... Câu nói này khiến gương mặt Hạ Trần Anh nóng bừng lên. Họ vì quá quý trọng Xuân Thâm Viên này, thế nên từ tận đáy lòng luôn cảm thấy, có thể sở hữu Xuân Thâm Viên này chính là tượng trưng của địa vị và có thể tổ chức tiệc ở đây, cũng là một kiểu có mặt mũi. Chính là xa hoa. Nhưng họ chưa từng nghĩa kỹ về từ “mượn” này. Bây giờ bị Tế Tiểu Tô chỉ ra như vậy, họ lại cảm thấy không có lời nào để nói, hơn nữa còn cảm thấy rất có lý. Đúng vậy, lâm viên này chẳng qua cũng chỉ là mượn thôi! Có hào hoa hơn, bình thường có khó vào hơn nữa, cũng không liên quan gì đến hai chữ quyền quý! Nếu thật sự muốn nói Xuân Thâm Viên tiêu biểu cho quyền quý, chỉ có thể nói là Biến gia! Giống như quần áo mới của hoàng đế, vẫn luôn tự lừa mình lừa người, thật ra chỉ cần một câu sẽ có thể bị vạch trần. Xuân Thâm Viên đi mượn của người khác, rốt cuộc có gì để khoe chứ? Hạ Trần Anh cũng vì thế trút giận lên Biên gia và Chương Linh Thù. Xuân Thâm Viên này đúng ra phải là của Hạ gia! Chương Linh Thù có biết cách nói chuyện không vậy? Thật tức chết mà. Chương Linh Thù cũng ý thức được bản thân nói không đúng, cô ta tự biết thân biết phận, không dám tùy tiện nói thêm nữa, chỉ sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, thế nên chỉ đành cắn chặt môi dưới kéo kéo ống tay áo của Nguyễn Dật Quân. Hôm nay Nguyễn Dật Quân đến cùng cô ta, mục tiêu của họ chính là tiếp cận Hạ gia, lấy lòng Hạ gia, một câu này của Tề Tiểu Tô khiến Hạ Trần Anh trút giận lên Chương Linh Thủ, vậy chắc chắn không được. Thế nên Nguyễn Dật Quân không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa các cô gái mấy đi nữa, cũng đành bất đắc dĩ lên tiếng. “Xuân Thâm Viên là lâm viên cá nhân, không phải kiểu những cảnh quan chỉ cần mua vé là có thể vào trong du ngoạn như bên ngoài, cũng không phải là kiểu khu kinh doanh ra giá là có thể bao trọn, thế nên, có thể vào trong thưởng thức khung cảnh xinh đẹp như vậy cũng nên cảm ơn, điểm này chúng ta đều nên cảm ơn cô Hạ, cho dù chỉ là mượn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện mượn được. Đặc biệt là cô Tề đây, vừa rồi cố nói giá trị bản thân hơn mấy trăm vạn phải không? Vậy cũng không mượn được Xuân Thâm Viên, thậm chí, tốn mấy trăm vạn muốn vào đây tham quan cũng chưa chắc đã làm được” Chương Linh Thù dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn hắn, đợi hắn nói xong liền lập tức lên tiếng: “Phải đó phải đó! Có tiền cũng chưa chắc làm được!” Sắc mặt Hạ Trần Anh dần dịu xuống. Cô ta thích câu nói này của Nguyễn Dật Quấn. Tế Tiểu Tô mỉm cười, liếc sang Biên Hải Thành, lúc nhìn thấy cảm của Biển Hải Thành có chút căng cứng trong lòng liền cảm thấy buồn cười, chung quy Biến gia vẫn không yên tâm, thế nên mới phải Biên Hải Thành đến đây, còn người dễ bị kích động như Biên Hải Vi lại không đến. Bây giờ cô đang thưởng thức dáng vẻ cứng đờ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Biên Hải Thành. Cô phát âm rõ từng chữ nói: “Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy, sau này có lẽ tôi sẽ sống trong Xuân Thâm Viên này. Các người nói quả không sai, lâm viên này rất đẹp, tôi rất thích” Lúc này, gần như tất cả mọi người đều bật cười ha hả. Ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô giống như nhìn một con ngốc vậy, sống trong Xuân Thâm Viên? Ngô Đồng không nhịn được liếc sang Biển Hải Thành, trong ngữ khí còn kèm theo mấy phần dung tục, nói: “Chủ nhân của Xuân Thâm Viên đang ở đây, Tê Tiểu Tô, ý này của cô rõ ràng đang muốn vuốt mông cậu chủ Biên, thế nào, đây là định dùng cách bỏ lên giường của cậu chủ Biến để được vào ở trong Xuân Thâm Viên này sao? Tôi thấy chủ ý này của cô đã chọn sai rồi, bản thân cậu chủ Biên cũng không sống ở Xuân Thâm Viên!” Bò lên giường... Lợi Nam không thể nhịn được nữa liền đập bàn đứng dậy: “Ngô Đồng, mày nhả rắm chó gì đấy hả! Có tin ông đây bóp chết mày không!” Vừa rồi ở trước của họ suýt chút nữa đã đánh nhau rồi, lần này lại đụng mặt, Ngô Đồng cũng không kìm được lửa giận: “Lợi Nam, mày có bản lĩnh thì đến mà bóp! Tao sẽ thua mày chắc?”. “Anh Nam, cần gì anh phải ra tay” Tế Tiểu Tô cũng không muốn nhịn nữa, cô cầm một địa điểm tâm bên cạnh lên, không chút nương tình ném về phía Ngô Đồng. Bộp một tiếng. Những người khác trong cùng bàn đó đều kinh ngạc tránh ra, chiếc đĩa đó trực tiếp bị ném bay về phía mặt của Ngô Đồng, hắn ta cũng muốn tránh, nhưng sao có thể tránh kịp, vốn tưởng Tế Tiểu Tô chỉ là một cô gái lực cánh tay chắc cũng chẳng bao lớn, trong lòng thẩm ôm chút may mắn, nhưng kết quả là đến khi cảm nhận được tiếng xé gió mạnh mẽ của chiếc đĩa đó bay đến trước mặt thì đã quá muộn. Bộp. Ngô Đồng chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, một cơn đau kéo đến, sau đó nửa gương mặt gần như tê liệt. Hắn ta bị ném trúng khiến cả người bị ngã lùi ra sau, cả người cùng với ghế ngã lăn trên đất, chống bốn vỏ lên trời. Ấm. Sau khi hắn ta ngã xuống, chiếc đĩa đó mới rơi xuống đất, vỡ tan. Không ai dám tin, một cô gái không có thân phận, không có bối cảnh như Tế Tiểu Tô lại dám ở nơi này nói ra tay là ra tay! Quả là hung hăng quá mức! Sao cô ta dám chứ?! Đan Ninh Ninh và Hồng Tinh cũng kinh hãi đến há hốc mồm, vô thức đứng bật dậy, cô ta không biết nên tiến đến đứng gần phía Tề Tiểu Tô, hay nên rời khỏi cuộc hỗn loạn này. Đan Ninh Ninh vô thức nắm chặt cánh tay của Hồng Tinh, khẩn trương nhìn sang Hạ Trần Anh. Cô gái này là cháu gái của Hạ gia, nếu Hạ Nông chống lưng cho cô ta, vậy Tiểu Tô phải làm sao? Hạ Nông... Hắn đáng sợ như vậy, cô ta thật sự lo lắng Tế Tiểu Tô sẽ rơi vào tay hắn! Hạ Trần Anh hét lên: “Tề Tiểu Tô, có phải có quá đáng quá rối không! Sao cô lại đánh người ngay trong tiệc sinh nhật của tôi như thế hả?” Biên Hải Thành hơi nhếch môi, nháy mắt ra hiệu với một thanh niên đứng gần đó. Thấy Tề Tiểu Tô thật sự ra tay như vậy, trong lòng hắn lại thấy nhẹ nhõm, rất tốt, tốt nhất nên trực tiếp đuổi cô ra khỏi Xuân Thâm Viên! Hắn vốn không ủng hộ Hạ Trần Anh mới Tề Tiểu Tô, chỉ là không có lập trường để nói, bây giờ thì được rồi. Anh chàng đó nhận ánh mắt của hắn, lập tức cất giọng nói: “Tôi thấy, cố tình đả thương người khác, hay là báo cảnh sát đi!” Sau đó hắn ta bước sang, quỳ xuống kiểm tra vết thương của Ngô Đồng, dùng cơ thể của mình che chắn, trong ngón tay có một ánh sáng sắc nhọn màu bạc lóe qua, bàn tay hắn ta duỗi về phía đầu của Ngô Đồng. Ngô Đồng thoảng kinh hãi trừng to mắt. “Không hay rồi, Ngô Đồng! Ngô Đồng cậu sao thế?” Gã đó đột nhiên lớn tiếng hét lên. Tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn, lập tức có người vây đến xem. Trong lòng Biên Hải Thành chợt nghiêm nghị, cũng lập tức sải bước qua đó, đẩy anh chàng đó ra. Đôi mắt Ngô Đồng đang trừng to hết cỡ, nhưng lại chẳng hề cử động. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn sang Tế Tiểu Tô: “Anh ta chết rồi!” Tất cả mọi người đều rùng mình. Chết rồi? Nguyễn Dật Quân cũng không dám tin, hắn mím chặt môi bước qua, quỳ xuống đưa tay ấn lên cổ của Ngô Đồng, cũng chợt trở nên nghiêm túc, đứng dậy, thần sắc nghiêm trọng nhìn sang Tể Tiểu Tô. Hắn từng đánh nhau với Tề Tiểu Tô, tuy công phu của Tề Tiểu Tô không bằng hắn, nhưng đối phó một người bình thường tuyệt đối có thể xem là cao thủ. Chỉ là, một chiếc đĩa đã có thể dồn người ta đến chỗ chết, chuyện này... “Chết người?” “Ngô Đồng bị đập chết rồi!” Có một giọng nữ hét lên thất thanh. Tiết xuân, se se lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]