Phụt! Tề Tiểu Tô đang rất khó chịu, nhưng do Vệ Thường Khuynh quấn cô ở bên trong áo khoác của anh, để cô muốn động tay động chân với anh cũng không ai thấy được, nhờ thế mới giúp cô được giải khát một chút, nhưng khi vừa nghe thấy câu nói kia của Hồng Tinh, cô lập tức phun ra. “Cô ta điên rồi à.” Vệ Thường Khuynh rất tỉnh táo như thể không nghe thấy Hồng Tinh đang kêu khóc om sòm, anh ôm chặt lấy cô: “Dùng phương pháp hô hấp anh đã dạy em, đừng để ý cô ta.” Đây là số 16 đấy! Giờ anh đang thấy may mắn vì lúc trước đã dạy cô bộ phương pháp hô hấp kia, có phương pháp đó, lại thêm việc thân thể cô đã từng cường hóa hai lần, nên cô có sức chịu đựng tốt hơn Đổng Ý Thành, đến bây giờ cô chỉ cảm thấy hơi nóng và hơi khó chịu thôi. Tề Tiểu Tô cố gắng ổn định lại đầu óc, cố gắng dùng phương pháp kia để hô hấp. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước cùng tiếng Đổng Ý Thành nôn ra. Anh ấy đang áp dụng phương pháp Vệ Thường Khuynh nói mà không hoài nghi chút nào. “Tôi thật sự nóng sắp chết rồi, Tề Tiểu Tô, anh Đổng à, các người cứu tôi đi, sau này tôi không bao giờ dám nữa đâu. Ông ơi! Ông mau tới cứu cháu!” Hồng Tinh vẫn còn đang kêu, không ngừng uốn éo ở dưới gầm giường, hai chân cô ta kẹp lấy chăn bông mà cọ liên tục nhưng dù có làm thế nào cũng không ngăn được cơn nóng và sự ngứa ngáy kỳ lạ ở trong cơ thể cô ta, thật trống rỗng, cô ta biết rõ thân thể mình đang khát khao đàn ông, khát khao một người đàn ông mạnh mẽ! Trong đầu của cô ta toàn là hình bóng của đàn ông, tất cả những người đàn ông mà cô ta có thể nhớ ra được, đã không chỉ là Đổng Ý Thành nữa, cô ta nhớ tới cả ông bác bảo vệ lớn tuổi mà cô ta gặp được ở nhà lưu tro cốt, cả tên ăn mày ven đường trước kia cô ta từng cho vài đồng, tất cả đều hiện lên trong đầu cô ta. “Cho tôi… Cho tôi… Mau tìm đàn ông cho tôi…” “Cô ta sẽ như thế nào?” Tề Tiểu Tô không nhịn được, thấp giọng hỏi Vệ Thường Khuynh. Vệ Thường Khuynh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nói: “Có thể ném cô ta ra ngoài để cô ta tự đi tìm đàn ông, nhưng nếu làm chuyện đó quá nhiều thì sau này thân thể của cô ta sẽ bị tổn thương, ở Liên minh, đã từng có cô gái vì số 16 mà bị tổn thương cơ thể, cuối cùng mất đi khả năng sinh sản.” Tề Tiểu Tô rùng mình. Điều này nói rõ dược tính của loại thuốc mang tên số 16 này quá đáng sợ, nó làm cho người ta tê liệt dây thần kinh cảm giác đau, lúc vừa rồi khi nhìn thấy Hồng Tinh điên cuồng như không hề biết đau là cô đã rõ rồi, thế thì dù có buông thả cỡ nào cũng khó có thể đạt tới đỉnh điểm và nó sẽ làm cho con người ta càng trở nên điên loạn hơn, thậm chí là dùng tới các loại hình kích thích cực đoan, cuối cùng dẫn đến gây thương tổn cho thân thể. Loại thuốc này thật sự quá ác độc! “Nếu cô ta có thể chịu đựng được.” Vệ Thường Khuynh nhìn như bình tĩnh, giọng điệu cũng không có gì thay đổi, nhưng Tề Tiểu Tô có thể cảm giác anh gần như sắp đến giới hạn của cơn giận: “Chờ một lát nữa Đồng Xán mang thuốc về là có thể giải và hòa tan được hầu hết dược tính của loại thuốc đó, về sau cơ thể sẽ hơi yếu mất một đoạn thời gian, nhưng có thể từ từ khôi phục lại được, sau này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả.” Hình như Hồng Tinh nghe được lời anh nói, nhưng cô ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô ta liều mạng bò ra khỏi gầm giường, nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, cặp mắt cô ta nghẹn đến mức đỏ bừng, ngay cả thứ duy nhất còn che chắn trên cơ thể cũng bị cô ta kéo ra nốt. Đàn ông! Ngay cả Vệ Thường Khuynh, cô ta cũng không nhận ra được nữa rồi, chỉ thấy đó là đàn ông, đàn ông! Hiện giờ Hồng Tinh cảm thấy mình như đang bị chìm trong nham thạch, cơ thể sắp phát nổ đến nơi, ý thức dần biến mất, cô ta lập tức nhào tới Vệ Thường Khuynh. Bành. Vệ Thường Khuynh nhấc chân, lại lần nữa đạp cô ta ra. Một đạp này vừa vặn đá cô ta đến bên cửa. Anh không thèm nhìn cô ta, giờ trên người cô ta đang không một mảnh vải, lại thêm hít số 16 vào thì làm gì còn lý trí nữa, sức lực còn rất khỏe, giống như trâu cái động đực vậy, anh không giết cô ta đã là nhân từ rồi, làm sao có thể phí thêm chút sức lực đi ngăn cản và giữ chặt cô ta lại nữa? Anh sao có thể dây dưa cùng một người đàn bà đang trần truồng như thế? Cho nên khi Hồng Tinh đứng lên chạy ra ngoài cửa, Vệ Thường Khuynh cũng không thèm để ý tới. Mặc kệ cô ta, đây là lựa chọn của cô ta. “Hồng Tinh… chạy rồi.” Tề Tiểu Tô thở dài. Vệ Thường Khuynh ừ một tiếng: “Cô ta chạy đi cũng tốt, còn ở lại không biết chừng anh sẽ không nhịn được mà giết cô ta.” Số 16 đấy! Dám dùng loại thuốc này với người phụ nữ của anh, đáng chết. “Thế rốt cuộc thì số 16 là thứ gì?” “Ở thế kỷ 22 có một gã thiên tài y học cực đoan bị trục xuất khỏi ngành y, sau đấy hắn bắt đầu nghiên cứu chế tạo ra các loại thuốc vô sỉ không có giới hạn để làm thú vui, dưới bàn tay của hắn ra đời rất nhiều loại thuốc bị giới y học chính thống khinh bỉ và căm thù đến tận xương tủy, hắn đánh số cho các loại thuốc này, số 16 chính là một loại trong số đó. Những loại thuốc do người này chế tạo ra lại rất được ưa chuộng trong thế giới ngầm, trong đó có một băng nhóm đặc biệt yêu thích số 16. Loại thuốc mang tên số 16, tập hợp các loại thuốc kích dục, gây hưng phấn, giảm đau và gây ra ảo giác, khi thuốc kích thích đã không còn khiến bọn chúng có thể hưng phấn được nữa, chúng thích hút số 16 để được mặc sức hoan lạc trắng đêm. Nhưng phải khống chế liều lượng, chỉ có thể hít vào một lượng rất nhỏ số 16, nếu không sẽ gây ra hậu quả như anh vừa nói. Cho nên, loại thuốc này cũng dùng để trừng phạt, hoặc để bức cung, ở khoảng thời gian đó, số người chết vì loại thuốc này đã vượt quá ba con số.” Hiện giờ Vệ Thường Khuynh nói với cô những thứ này là để cô cố gắng nhẫn nại. “Cuối cùng, anh mang một đội đến tiêu diệt băng nhóm phạm tội kia, lấy và tiêu hủy đi một số lượng lớn thuốc số 16.” Tề Tiểu Tô kinh hãi: “Thế cho nên anh mới quen thuộc với số 16 như vậy?” “Ừ, anh đã nói với em rồi mà, anh đã được huấn luyện về khứu giác, trong đó từng có mùi của số 16. Đối với người ở đây thì loại mùi này không quá lạ, thậm chí ngửi còn thấy rất thơm.” “Vệ thiếu! Cô Tề!” Hàn Dư và Lương Lệ cùng xông vào. Vệ Thường Khuynh thở phào, bọn họ đến nhanh hơn một chút so với dự tính của anh. “Chúng tôi không sao cả, các cậu đi đỡ Đổng Ý Thành về đi.” “Đổng thiếu xảy ra chuyện rồi?” Trong phòng tắm, Đổng Ý Thành lại nôn thêm một trận, sắc mặt anh tái nhợt. “Còn chống đỡ được tiếp thì sẽ không sao hết, đỡ anh ta trở về. Bảo Đồng Xán mau chóng mang thuốc về.” Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô đi ra cửa: “Phải rồi, nếu trên đường đi mà cậu ta muốn đi tìm đàn bà thì nghĩ cách để cậu ta chịu đựng.” Nói xong, anh mang Tề Tiểu Tô ra ngoài trước. Về phần Hồng Tinh, lúc này ai thèm để ý tới cô ta nữa? Trên đường về muốn tìm đàn bà? Hàn Dư và Lương Lệ cùng liếc nhau. Má ơi, hơi sợ rồi đấy. Vệ Thường Khuynh lái xe rất nhanh, hiện giờ trời sắp sáng, trên đường không có một bóng người, cũng không có xe cộ đi lại, không có ai cản trở, xe lướt nhanh vun vút về hướng biệt thự Long gia. “A Khuynh…” Nhẫn nhịn đến lúc này, Tề Tiểu Tô cảm thấy mình sắp đến giới hạn. Cô thật sự muốn gọi anh dừng xe lại, sau đó lập tức đè anh ra ngay trong xe. Nhưng vừa rồi nghe thấy những gì anh giảng giải cho cô, cô chỉ có thể cố chịu đựng. Đùa gì chứ, cô thật sự không muốn vì chuyện này mà làm cơ thể mình bị tổn thương đâu. Sau này cô vẫn muốn được làm mẹ đấy. Xe đi được nửa đường, Đồng Xán gọi điện tới: “Vệ thiếu, thuốc đã chuẩn bị xong. Bây giờ tôi đang trên đường về.” “Được.” Xe chạy vào cổng việt thự, Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô từ trong xe ra, hai má cô đã đỏ ửng lên, giống như một đóa hoa đào nở rộ. Đóa hoa sáng rực rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]