Chương trước
Chương sau
Ví dụ như lúc nghe Hạ Trân Anh gọi điện thoại cho Hạ Nông nói muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, cô ta giả vờ đúng lúc xuất hiện và tỏ ra tò mò, sau đó giúp Chương Linh Thù lấy được một thiệp mời.
Ánh mắt Hạ Nông nhìn cô ta khiến cô ta cảm thấy hắn như đang thông qua cô ta để nhìn thấy một người phụ nữ khác, trước kia cô ta cũng đã biết điều này rồi, biết hắn là một người rất si tình. Lúc đó sự quan tâm của cô ta đặt trọng tâm ở cái chữ rất si tình ấy, mà giờ khi thực sự nhìn thấy ánh mắt này của hắn, cô ta mới phát giác nó rất kì quái, khiến người ta có cảm giác sợ nổi da gà.
Thông qua cô ta để nhìn một người đã chết.
Loại cảm giác này làm sao có thể dễ chịu được?
“Em đang sợ tôi?” Hạ Nông nắm lấy cằm của cô ta, khiến cô ta không thể không nhìn vào hắn.
“Em không có, em chỉ không quá quen với việc nhìn thẳng vào một người đàn ông.”
Ánh mắt Hạ Nông hơi dịu xuống: “Thì ra là vậy, thật là một cô bé nhát gan.” Trước kia cô ấy cũng là như vậy, rất dễ thẹn thùng, giống như một chú thỏ trắng.
“Vừa rồi tôi ra ngoài có mua cho em một bát cháo thịt, bây giờ mang qua cho em ăn nhé?” Hắn đứng lên.
Đan Ninh Ninh vội nói: “Không cần đâu ngài Hạ, em phải về rồi, đã trễ như vậy mà vẫn còn ở đây quấy rầy ngài thật là không phải.”
Cô ta cảm thấy cứ tiếp tục ở đây cùng hắn, cô ta sẽ bị ngạt thở mất.
Đã ở đây cả ngày rồi, đủ rồi chứ hả.
Nhưng sắc mặt Hạ Nông lập tức trầm xuống: “Em gấp gáp muốn rời đi như vậy, là vì cảm thấy tôi có chỗ nào làm không tốt ư?”
Dáng vẻ âm trầm này của hắn khiến trái tim Đan Ninh Ninh run lên, là loại run rẩy khi sợ hãi. Làm cô ta nhớ tới gã vũ phu trong “Đừng nói chuyện với người lạ”.
Cô ta không dám phản bác, chẳng qua họ mới quen nhau một ngày, có cần phải nói có chỗ nào làm không tốt sao? Nhưng cô ta có nhiệm vụ nên không thể tùy tiện nói lung tung được.
“Không, không phải, là em cảm thấy làm phiền ngài quá thôi.”
“Không phiền. A Ninh, thân thể của em đang yếu như vậy, tôi thật sự không yên lòng để em về một mình. Trước tiên ăn cháo đi đã, ăn xong em đi tắm một cái sẽ thấy khá hơn.”
Hắn bê cháo tới, Đan Ninh Ninh đưa tay đón, nhưng hắn lại dịch sang một bên, có vẻ như muốn đút cho cô ta ăn.
Múc một thìa cháo, hắn thổi cho nguội bớt, sau đó thật sự đưa đến bên miệng Đan Ninh Ninh.
Đan Ninh Ninh hoàn toàn không thấy cảm động, cô ta thấy mình đặc biệt không được tự nhiên, tuổi của người đàn ông này có thể làm bố của cô ta luôn đấy, lớn hơn cô ta tận mười mấy tuổi.
Hơn nữa còn u ám, cảm xúc khó lường.
“Ăn đi.”
Đan Ninh Ninh ăn cháo.
Hạ Nông cứ như vậy đút cho cô ta, khiến cô ta không thể nào nói chuyện được.
Đan Ninh Ninh ăn nửa bát cháo thì không ăn được nữa.
“Không được, nhất định phải ăn hết bát này! Chắc chắn là vì em quá gầy nên sức khỏe mới kém, dễ dàng bị xỉu như vậy, phải ăn nhiều một chút.” Hạ Nông nói rồi cũng không cho cô ta cơ hội phản bác, tiếp tục đút cháo.
Bởi vì thời gian dài qua ăn uống điều độ theo khẩu phần nhất định, nên dạ dày của Đan Ninh Ninh đã co vào rất nhỏ, bình thường cô ta cũng không bao giờ ăn khuya, bị bắt ăn một bát cháo lớn nên dạ dày thấy rất khó chịu.
Khi cô ta nói mình hơi khó chịu, ấy vậy mà Hạ Nông lại bảo vô ta nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, hắn sẽ đi mua thuốc tiêu hóa cho cô ta.
Nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, Đan Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy mình không có nơi nương tựa. Nếu buổi đêm Hạ Nông muốn làm gì với cô ta thì sao, chẳng lẽ cô ta phải theo hắn thật sao?
Vốn cô ta đã đồng ý với Chương thiếu, tất cả những cố gắng vừa qua cũng đều là vì Hạ Nông, cô ta cũng sớm chuẩn bị kỹ càng tặng thân thể của mình cho Hạ Nông, vậy thì còn lăn tăn cái gì nữa? Nhưng trong đầu cô ta không kìm được lại hiện lên khuôn mặt của Chúc Tường Đông. Đan Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy hối hận, cô ta lại hối hận một lần nữa.
Có lẽ cô ta phải nhận vận mệnh bi thảm này rồi, vậy cô ta nhất định muốn Tề Tiểu Tô cũng phải sống một cuộc sống khốn khổ giống như cô ta sao?
Đan Ninh Ninh nhớ lại đêm hôm ấy ở quán bar Mộng Thiên Đường tại thành phố J, gã bạn trai cũ Vạn Phúc bị ép quỳ trên mặt đất vì Hồng lão đại, nhớ tới lúc ấy Tề Tiểu Tô đã đưa cô ta xông ra ngoài.
Nhớ tới niềm vui thuần khiết trước lúc đó.
Đan Ninh Ninh bỗng dưng cầm điện thoại lên gọi cho Hồng Tinh. Nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy. Cô ta vội vàng nhắn một tin.
Đừng để Tề Tiểu Tô hít thứ thuốc kia! Có nghe thấy không? Có khả năng mình lấy nhầm thuốc, đừng dùng nó!
Gửi tin nhắn xong, cô ta xóa ghi chép trên điện thoại của mình, nhưng tư tưởng vẫn không tập trung.
Đường lão tỉnh lại, mở mắt ra ông đã thấy Hồng Tinh. Ánh mắt nhìn quanh, sau đó ông thấy Đổng Ý Thành đang ngồi ở trên chiếc giường khác, đôi mắt già cỗi vẩn đục lập tức như phát ra ánh sáng.
“Cháu mau tới đây, để ông nội nhìn xem, nhìn thật kỹ!” Giọng nói của ông đều đã run rẩy, giãy người muốn ngồi lên. Hồng Tinh vội tới muốn đỡ ông lên, nhưng sức lực của cô ta không đủ. Cuối cùng Đổng Ý Thành thấy quá ngứa mắt nên đi tới, cùng giúp đỡ Đường lão ngồi dậy.
Tay của anh bị Đường lão nắm chặt lấy.
“Cháu à, cháu đã thấy kết quả chưa?”
“Thấy rồi.” Đổng Ý Thành rút tay ra. “Xin lỗi, tôi không quen tiếp xúc thân thể với người khác.”
Thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng Đường lão không hề để tâm. Một người thanh niên tuấn tú bất phàm như thế này là cháu của ông đấy! Ông đã tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được rồi!
“Cháu là huyết mạch của Đường gia chúng ta!” Đường lão còn muốn nói thêm gì đó, ông nhìn về phía Hồng Tinh và nói: “Tiểu Tinh à, cháu có thể đi ra ngoài một chút được không, cho chúng ta nói chuyện riêng một lát.”
Giờ bắt đầu muốn đuổi cô ta tránh đi rồi à? Đúng là không thể tin tưởng câu nói dù không có quan hệ máu mủ cũng có thể qua lại với nhau.
Đổng Ý Thành nói: “Không cần đâu, thời gian không còn sớm nữa, cũng không cần phải nằm viện, hai người về khách sạn trước đi, có lời gì ngày mai lại nói.”
Đường lão lập tức nói: “Không được, không được, ngày mai thì quá muộn! Đến khách sạn nói chuyện cũng được, nhưng con có thể về khách sạn cùng ông được không? Những lời ông muốn nói thật sự rất quan trọng.”
Đổng Ý Thành suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cả hai người đều không phát hiện đôi mắt Hồng Tinh ánh lên tia vui mừng.
Bất kể thế nào cô ta cũng chỉ muốn Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô có thiện cảm tốt với mình thôi, hiện giờ cô ta chỉ có một yêu cầu hèn mọn như thế, chắc không quá đáng chứ?
Cô ta lo Đan Ninh Ninh gọi điện thoại hỏi thăm tình hình tiến triển làm quấy rầy đến cô ta, nên để điện thoại ở chế độ yên lặng, vì thế mà cô ta không nhận cuộc điện thoại vừa rồi của Đan Ninh Ninh, cũng không nghe thấy chuông báo có tin nhắn vang lên.
Đến khách sạn, cùng Đổng Ý Thành đỡ Đường lão đến trên giường xong, lần này cô ta rất hiểu chuyện lui ra ngoài: “Ông, anh Đổng, hai người trò chuyện đi nhé, cháu về phòng trước ạ.”
“Ừm.”
Về đến phòng, Hồng Tinh vội gọi điện cho Tề Tiểu Tô. Cô ta lấy được số điện thoại của Tề Tiểu Tô ở chỗ Đan Ninh Ninh, Chương Vân Tễ vốn có số di động của Tề Tiểu Tô.
Chỉ là ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, cuối cùng hắn và Tề Tiểu Tô đã không còn có lý do gì để liên hệ với nhau.
Khi cuộc gọi đến, Tề Tiểu Tô đang ngồi ở trên giường tâm sự cùng Vệ Thường Khuynh về vấn đề thân thế của Đổng Ý Thành.
“Hồng Tinh gọi điện thoại tới?” Cô nghe thấy Hệ thống Tiểu Nhất báo chủ nhân của số điện thoại lạ này xong thì cũng hơi ngạc nhiên. Lúc này Hồng Tinh gọi điện thoại cho cô thật sự rất kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.