Chương trước
Chương sau
“Giống người tên Đổng Ý Thành mà cháu vừa nói sao?” Đường lão hỏi.
Hồng Tinh nhẹ gật đầu.
“Cho nên cháu quen biết với Đổng Ý Thành?”
“Cháu, thật ra cũng không tính là quen biết lắm.” Lúc này Hồng Tinh cũng không dám giấu giếm nữa, cô ta vội kể lại từ đầu đến cuối chuyện lúc đấy cô ta gặp được Đổng Ý Thành.
Nghe thấy Hồng Tinh nói Đổng Ý Thành có dáng dấp khôi ngô tuấn tú, lại giỏi võ, trong lòng Đường lão đã bị rung động mạnh.
“Bà à, bà cảm thấy thế nào?” Ông nhìn sang bà Đường.
Bà Đường lại nhìn Hồng Tinh, hơi do dự: “Nhưng mà còn Tinh Tinh…”
Trước đó bọn họ đã rất khẳng định Hồng Tinh chính là cháu gái của mình, hiện giờ chồng bà cứ hỏi đến chuyện của Đổng Ý Thành kia chẳng phải là đang nghi ngờ Hồng Tinh không phải là cháu gái của bọn họ sao?
Bà Đường rất có cảm tình với Hồng Tinh, tuy bà cũng thất vọng, nhưng dù sao Hồng Tinh cũng giống bà đến mấy phần. Hơn nữa, họ cũng ở chung được mấy ngày rồi, cái miệng của Hồng Tinh rất ngọt, cứ gọi bà ơi bà à suốt, ngoài việc con bé không thể đi ra gặp người bên ngoài vào những dịp lớn, thì ngày bình thường nó cũng rất hiếu thuận với bà, chỉ cần bà hơi nhấp môi một chút, Hồng Tinh lập tức biết bà đang khát nước và đi lấy nước cho bà uống.
Dù trước đó bà hơi thất vọng về biểu hiện của con bé, nhưng trong lòng cũng nghĩ là phải mau chóng cho con bé đi học lễ nghi để bù lại, bà thực sự chưa từng nghĩ đến việc Hồng Tinh không phải là cháu gái ruột của bọn họ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của chồng và lời nói vừa rồi của ông, rõ ràng là ông đang nói đến một phát hiện càng đáng tin cậy hơn, chẳng lẽ, con của họ sau này kết hôn rồi có con, nhưng đứa con đó không phải là con gái, mà là con trai? Bọn họ có một đứa cháu trai à?
“Tiểu Tinh à.” Đường lão nhìn Hồng Tinh đầy hiền từ, ông nói: “Không phải ông không thích cháu, nhưng dù sao nếu người đó có dáng dấp tương tự như cha của ông thì có vẻ đúng hơn một chút, chúng ta cũng nên tra cho rõ phải không nào? Dù sao thì chúng ta và cháu cũng chưa đi làm xét nghiệm DNA, cho nên ý của ông là, chúng ta tạm thời không công bố tin tức này, chờ khi ông tìm được cậu Đổng Ý Thành kia rồi chúng ta cùng đi làm giám định? Cháu thấy có được không?”
Hồng Tinh biết sớm muộn gì mình cũng phải làm cái xét nghiệm giám định thân nhân này, đến lúc đó thân phận của cô ta cũng sẽ được chứng thực không phải là con cháu nhà họ Đường. Sự tình đã đến nước này, cô ta không thể mong mình sẽ được làm cháu gái nhà họ Đường được nữa, chỉ có thể tìm một con đường khác, chính là đánh bài tình cảm. Hiện tại mặc dù thái độ của vợ chồng Đường gia đối với cô ta hơi thay đổi, nhưng không phải là không thể cố gắng.
Nghĩ như vậy nên lòng cô ta cũng bình tĩnh hơn.
Cô ta dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Đường lão, nói: “Ông Đường à, ông nói gì vậy, Tiểu Tinh sao có ý kiến gì được ạ? Mặc dù cháu rất hi vọng mình là máu mủ của ông bà, nhưng nếu quả thật không phải, cháu cũng sẽ không sao đâu, về sau cháu vẫn sẽ luôn coi hai người như ông bà của cháu, chỉ mong hai người không chê cháu thôi. Vậy nên đương nhiên là cháu hi vọng ông bà có thể tìm được người thân, con cháu của mình rồi. Giờ đã có một manh mối như vậy sao có thể bỏ lỡ được? Hay là như vậy đi, cháu khá quen thuộc ở thành phố D, để cháu về trước đi tìm anh Đổng xem sao?”
Dừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Ông bà cũng không cần bôn ba đường xá xa xôi, đi máy bay cũng rất mệt nhọc. Cháu sẽ về khuyên anh Đổng đến thủ đô một chuyến, được không ạ?”
Cô ta không chắc Đổng Ý Thành có đồng ý cùng mình đến thủ đô hay không, nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình có khả năng làm được.
“Nếu cháu không thể đưa được anh Đổng về, thì lúc đó ông bà hãy đi.” Cô ta bổ sung thêm một câu, ý tứ mình chỉ là đứa trẻ không có ý gì cả.
Nhưng làm như vậy đúng là đã lấy lòng được ông bà Đường.
Bất kể cô ta có thể hiện như thế nào, thì phần tâm ý này bọn họ cũng ghi nhận.
Đường lão hơi suy tư một chút, rồi nói: “Tiểu Tinh đúng là một đứa trẻ tốt. Nhưng mà chuyện này vẫn nên để ông tự mình đi xử lý thì hơn, cháu cứ ở nhà với bà đi.”
Dù mệt mỏi ông cũng phải đích thân đi, bởi vì đã không còn thời gian nữa rồi! Khương Thất vẫn đang ở thủ đô, ở đây cũng không thể vắng người được, nên tất nhiên ông phải để bà ở lại.
“Tôi thấy để Tiểu Tinh đi cùng ông về thành phố D tìm đứa bé kia đi, dù sao nó cũng là người của thành phố D, cũng quen thuộc đường xá hơn, có con bé đi cùng ông, tôi cũng yên tâm hơn nhiều, dù sao thì ông cũng lớn tuổi rồi.” Bà Đường nói tiếp: “Tôi sẽ ở nhà không đi đâu cả, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi Yên Vũ đến.”
Đường lão không lay chuyển được bà, đành phải đồng ý.
Mới đến thủ đô không bao lâu đã lại phải về thành phố D, tâm tình của Hồng Tinh hơi phức tạp. Nửa đêm, cô ta ngồi ở trên giường, trùm chăn kín mít nói chuyện điện thoại với Đan Ninh Ninh.
Biết Hồng Tinh muốn về thành phố D để đi tìm Đổng Ý Thành, Đan Ninh Ninh vừa phục vụ Chương Vân Tễ xong, chẳng biết tại sao trong lòng cô ta lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Bạn muốn đi tìm Đổng Ý Thành à, nếu anh ta đúng là cháu trai của nhà họ Đường thì sao? Vậy chẳng phải bạn không thể ở lại Đường gia nữa à? Thật vất vả mới bước được vào giới thượng lưu, lại phải đi ra ngoài.”
Hồng Tinh nghe cô ta nói thế thì cảm thấy Đan Ninh Ninh thật sự đang suy nghĩ vì mình, trong lòng thấy cảm động, nói: “Sẽ không đâu, cho dù anh Đổng thực sự là cháu trai của nhà họ Đường, thì mình cùng anh Đổng cũng có chút quen biết, nếu anh ấy giúp mình nói chuyện với ông bà thì không biết chừng mình vẫn có thể ở lại Đường gia đấy. Đúng rồi, anh Đổng còn có một người em gái gọi là Tề Tiểu Tô, không biết là em họ hay em ruột, mình thấy cô ấy cũng rất tốt…”
“Tề Tiểu Tô?”
Đan Ninh Ninh vừa nói ra cái tên này, lập tức cảm giác cơ thể trần trụi dưới lớp chăn bông của Chương Vân Tễ hơi có phản ứng. Lại thế, chỉ cần nói đến Tề Tiểu Tô là Chương thiếu lại nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng hiện giờ cô ta luôn cảm thấy sự ái mộ và nhiệt tình của Chương thiếu đối với Tề Tiểu Tô hơi biến chất, giống như bây giờ cô ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn khá đáng sợ, trong mắt lộ ra sự hung tàn và ác độc.
Nếu bây giờ mà Tề Tiểu Tô ở đây, cô ta cảm thấy Chương Vân Tễ sẽ không nương tay mà làm tổn thương đến cô!
Thái độ của Chương Vân Tễ khiến Đan Ninh Ninh cảm thấy hơi đáng sợ, cô ta vội nuốt lời định nói xuống, không nhắc lại chủ đề Tề Tiểu Tô nữa.
Tắt điện thoại xong, cổ của cô ta bị bóp chặt, Chương Vân Tễ lôi cô ta đến trên người mình: “Hồng Tinh nhắc tới Tề Tiểu Tô làm gì?”
“Không, không có gì, cô ấy chỉ nói lúc trước ở thành phố D đã từng gặp Tề Tiểu Tô thôi.”
“Cô nghĩ là tôi không biết? Cô ta nói Tề Tiểu Tô là em gái của Đổng Ý Thành phải không?” Trong đầu Chương Vân Tễ hiện lên hình ảnh lần cuối cùng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ánh sáng của cô tỏa ra bốn phía khiến hắn phải mê muội, nhưng cô lại không hề nể nang hắn chút nào, cũng không động lòng với hắn, còn cả gã Vệ Thường Khuynh đứng bên cạnh cô nữa, đã nhiều lần chọc giận hắn.
Hắn biết rõ, Tề Tiểu Tô sẽ không bao giờ lựa chọn hắn.
Đời này hắn không có khả năng có được cô.
Vừa nghĩ tới cảnh Tề Tiểu Tô rên rỉ dưới thân Vệ Thường Khuynh, hắn cảm thấy mình ghen ghét đến phát cuồng. Nếu đã không có được, hắn sẽ phải hủy đi thôi!
“Em gái của Đổng Ý Thành, ha ha ha, thế nếu có một ngày không thể làm anh em thuần khiết được nữa thì phải làm sao đây? Loại đàn bà có mắt không tròng như Tề Tiểu Tô nên nhận sự trừng phạt: “Cô nói xem, tôi có nên lập tức tìm một cơ hội ra tay không?”
Đan Ninh Ninh sợ hãi hỏi hắn: “Chương thiếu muốn ra tay thế nào?”
Cô ta vẫn luôn nhớ kỹ, ở nơi không có ai, không được gọi hắn là anh trai.
“Không phải cô nói Hồng Tinh phải đưa Đường lão đi tìm Đổng Ý Thành sao? Vậy thì cô ta sẽ có cơ hội gặp mặt bọn họ đúng không? Hồng Tinh cùng Đổng Ý Thành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.