Con chó này có linh tính.
Tề Tiểu Tô cũng gật đầu đồng ý.
Cũng không phải do cô cảm thấy con chó này có ích mới mang nó đi, mà sau Tết có thể thời gian cô trở về bên này sẽ cực ít, Lông Vàng để ở đây cũng chỉ thêm phiền phức cho ông Kim, nếu không có Lông Vàng một tuần ông Kim chỉ cần đến kiểm tra sơn trang một lần, nhưng nếu có Lông Vàng ông còn phải phụ trách cho nó ăn.
Tối hôm nay, vì chuyện rắn độc, còn cả kết luận vừa suy đoán ra, Tề Tiểu Tô thấy hơi mất ngủ.
Vệ Thường Khuynh nằm bên cạnh cô đã ngủ say, hô hấp ổn định, mày cũng không còn nhíu lại nữa, nhìn có vẻ như một chút cũng không cần lo lắng. Nhưng Tề Tiểu Tô lại có một cảm giác lo lắng sâu sắc.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.
Tề Tiểu Tô trầm mặc một lúc, nói: “Tôi cứ thầm cảm giác thấy, người đó không phải nhằm vào tôi, mà là nhằm vào Thiếu soái, hơn nữa, còn là kẻ thù của anh ấy, kẻ thù đã tồn tại từ lúc còn ở Liên minh các hành tinh. Nếu như vậy, có khi nào cuối cùng tôi lại trở thành nhược điểm của Thiếu soái không? Nếu chỉ đối mặt với người ở thời đại này thì tôi không lo cho Thiếu soái, nhưng nếu hắn cũng giống như anh đến từ Liên minh các hành tinh, tôi thật sự có chút lo lắng.”
Người đó ở Liên minh các hành tinh có lẽ chưa từng là đối thủ của Thiếu soái, nhưng đến nơi này, có cô. Thế nên người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414737/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.