“Tiểu Vũ, dậy thôi, con làm sao thế?”
Giọng nói uy nghiêm, kéo hồi ức của Tần Yên Vũ lại. Thật ra cô ta đã tỉnh từ sớm rồi, cả đêm gặp ác mộng, chẳng thể ngủ ngon được.
Chỉ là lần đầu tiên có tâm tình u ám như vậy, khiến cho cô ta chỉ muốn ngồi ở trên giường một mình yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng nói, Tần Yên Vũ theo bản năng lên tinh thần, nhìn ra cửa, bố cô ta đang một tay cầm báo, khó hiểu nhìn cô ta.
Cô ta bất đắc dĩ nói: “Bố, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa chứ.”
“Bố gõ rồi nhưng con không nghe thấy.” Tần Bảo Quốc cau mày nhìn cô ta: “Nói xem, con làm sao thế? Bao nhiêu năm nay số lần con nằm ườn trên giường không quá năm lần, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ngồi trên giường hả?”
“Hôm nay con nghỉ.”
“Nghỉ thì không cần chạy bộ à? Chạy bộ buổi sáng là phải kiên trì, lúc con còn nhỏ bố đã từng nói với con rồi, nhất định phải kiên trì, kiên trì bền bỉ.”
“Bố, con biết rồi, hôm nay con hơi mệt. Bố đừng coi con là trẻ con nữa được không?” Tần Yên Vũ xuống giường, đi tới, đẩy ông ta ra khỏi cửa, nói: “Được rồi được rồi, bố đến quân đội trước đi, tối con chạy bù.”
Tần Bảo Quốc nhìn cánh cửa đóng lại, cứ cảm thấy không đúng lắm, đứa con gái bảo bối này của ông ta có khi nào chán nản như vậy chứ? Trước giờ nó đều tràn ngập tự tin cơ mà!
Ông ta đi đến phòng khách, thấy vợ đang cắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414708/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.