Chương trước
Chương sau
Buổi họp thường niên đầu tiên của Thịnh Tề.
Thịnh Tề một năm này rất huy hoàng.
Tề Tiểu Tô vừa nghe thấy liền phấn chấn lại: “Họp thường niên phải làm thật tốt.”
Địa chỉ của công ty chi nhánh đã chọn xong và đã ký xong hợp đồng thuê văn phòng với bên toà nhà, cũng sửa sang được nửa tháng rồi, có lẽ có thể mua thêm thiết bị văn phòng trước, hết Tết lập tức vào làm. Tề Tiểu Tô cũng đến xem qua rồi, rất đơn giản rộng rãi, cô vẫn có một phòng làm việc riêng.
Bữa cơm tối nay xem như là bữa cơm công việc.
Bởi vì ba ngày nay cô phải thi, công việc tích tụ lại một đống, tối nay phải xử lý xong, sáng mai bọn họ mới có thể thi hành được.
Nhà hàng ăn là nhà hàng kiểu Ý, trời lạnh, ăn lẩu không thích hợp để bàn công việc, bây giờ ăn chút cà ri nóng hổi cũng rất ngon.
Tề Tiểu Tô về nhà tắm gội thay đồ xong mới tới nhà hàng.
Lúc cô đến đó, La Thành Giang và Khưu Linh Phương cùng hai thư ký đã ở đó rồi. Bởi vì phải nói chuyện công việc, cho nên Khưu Linh Phương đặt một gian phòng riêng.
Bên ngoài rất lạnh, trong phòng ăn bật máy sưởi, Tề Tiểu Tô cởi áo khoác ngoài ra, đúng lúc này, có người vừa đẩy cửa đi vào, vừa nói: “Mọi người đến đủ rồi à?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, đều ngẩn ra.
Người đó cũng vào lúc này mới phát hiện ra người trong phòng không phải là những gương mặt mình quen, cũng ngẩn ra. Mà ở góc độ của hắn, Tề Tiểu Tô vừa vặn ở ngay phía chính diện, bởi vì cô đang cởi áo khoác ngoài ra, đang đứng, càng gây chú ý hơn so với những người đang ngồi.
Đôi mắt người kia lập tức u ám.
Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy trong mắt hắn thoáng chốc hiện lên tia sát ý, cô không nhịn được rét lạnh trong lòng.
Người đàn ông này, cô chắc chắn mình chưa từng gặp qua, càng không thể nào đắc tội được, tại sao hắn nhìn thấy cô lại nổi lên sát ý? Một điểm này Tề Tiểu Tô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Đúng lúc này, ở cửa có người khẩn trương nói: “Chú út, chú đi nhầm rồi, phòng của chúng ta là ở bên cạnh… Tề Tiểu Tô?”
Hạ Dư Hoành?
Đã lâu Tề Tiểu Tô chưa gặp Hạ Dư Hoành rồi, lại nghe thấy một tiếng chú út kia của anh ta, cô lập tức hiểu, người đàn ông này là người của Hạ gia!
“Hôm nay bọn anh ăn liên hoan, ở ngay phòng bên cạnh…” Hạ Dư Hoành còn chưa nói hết, người đàn ông kia đã kéo anh ta đi rồi.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
La Thành Giang cau mày, nhìn Tề Tiểu Tô đang chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: “Tề tổng, cô có đụng chạm với người đàn ông ban nãy à?”
Đụng chạm gì chứ, căn bản là không có. Cô cũng đang thấy rất khó hiểu đây!
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
“Vậy thì lạ quá, sao tôi lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của hắn ác độc thế nhỉ!”
La Thành Giang không hổ là người đã xông xáo nhiều năm trong giới kinh doanh, lập tức nhìn ra điểm bất thường. Mà Khưu Linh Phương và hai người trợ lý căn bản vẫn đang đực mặt ra.
“Không quen.” Tề Tiểu Tô vừa nói một câu, vừa nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi. Đó là một người đàn ông không được gọi là tuấn tú, nhưng lại có thể làm cho người ta không quên được. Mắt hẹp dài, môi mỏng, miệng có một nốt ruồi nho nhỏ, càng nhìn kỹ càng đẹp, dáng người cao lớn, hơi gầy.
Cô thật sự không quen.
“Tiểu Nhất, cậu…”
“Người này đích xác là người của Hạ gia, tên là Hạ Nông.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Vừa rồi bản Hệ thống đang trong cơn kinh hãi, không kịp phản ứng nói cho cô biết, trên người người này, phảng phất có năng lượng của mảnh vỡ!”
Lần này Tề Tiểu Tô đúng là giật mình thật.
Năng lượng của mảnh vỡ?
“Chắc là tiếp xúc lâu với mảnh vỡ, hơn nữa trước đó mới tận tay chạm qua, nếu không thì không thể nào có loại năng lượng này.” Hệ thống Tiểu Nhất bổ sung lần nữa.
Tề Tiểu Tô suýt nữa ngồi không vững: “Vậy chúng ta tra xem trước khi đến đây hắn đã đi đâu, biết đâu có thể tìm được mảnh vỡ thì sao?”
“Không gấp, cô cứ ăn cơm trước đi, bản Hệ thống sẽ tra xem.”
La Thành Giang còn tưởng rằng cô thật sự bị người đàn ông vừa rồi doạ, lại ân cần hỏi cô mấy câu, Tề Tiểu Tô vì để cho bọn họ yên tâm, phải đè kích động trong lòng xuống, mở menu ra, gọi mấy món.
Nói tới chuyện họp thường niên, nghe đến các tiết mục đơn của các phòng ban, Tề Tiểu Tô rất hứng thú, vui vẻ tạm thời quên đi chuyện của Hạ Nông.
Mà trong căn phòng bên cạnh, Hạ Dư Hoành nhìn Hạ Nông không lên bàn ngồi, mà một mình ăn đại hai miếng rồi ngồi sang sô pha bên cạnh hút thuốc, trong lòng cứ có một loại cảm giác bất an.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc qua bên đó, cuối cùng Hạ Nông vẫy anh ta, Hạ Dư Hoành lập tức bê cốc cô ca đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Hôm nay sao lại đồng ý đến ăn cơm với bọn họ?” Hạ Nông lạnh nhạt hỏi.
Quan hệ của Hạ Dư Hoành với Hạ gia vẫn luôn không tốt lắm, phản nghịch, nói là không muốn làm người Hạ gia, loại chuyện ăn liên hoan này hiếm thấy anh ta tham gia, hôm nay có thể đến, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng Hạ Dư Hoành đến đây, cũng không trò chuyện với các chú bác, các anh chị em, người duy nhất anh ta có ấn tượng sâu sắc là chú út.
Chỉ là, chú út trước kia rất dí dỏm rất ôn hòa, từ khi…
Bây giờ hắn biến thành bộ dạng lạnh lùng cô đơn như thế này, cũng đã một khoảng thời gian rất dài Hạ Dư Hoành chưa gặp lại rồi. Bây giờ đối mặt với chú út, anh ta luôn thấy hơi sợ.
Nhưng ánh mắt chú út nhìn Tề Tiểu Tô vừa rồi anh ta cũng phát hiện ra, trong đầu giống như có cái gì đâm vào, không hỏi rõ thì cứ băn khoăn mãi.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Nông, anh ta không nhịn được hỏi: “Vậy chú út thì sao? Cháu nghe nói trước kia chú cũng không tham gia những bữa liên hoan thế này mà.”
Hạ Nông cười nhạt, nụ cười đó vô cùng lạnh lùng.
“Đúng vậy, vốn không định tham gia, có thể là… cô đơn chăng.”
“Cô đơn?”
Mặc dù Hạ Dư Hoành biết cô đơn mà hắn nói là ý gì, nhưng không dám nói tiếp đề tài này nữa, nếu vô tình đạp phải chỗ đau của Hạ Nông, anh ta sẽ rất thảm.
Anh ta vội vàng nói: “Thật ra cháu cũng vì muốn đến hỏi xem, qua hai ngày nữa là sinh nhật của ông bác, mọi người có chuẩn bị gì không.”
“Sinh nhật của ông bác cháu?” Hạ Nông khẽ run, đáy mắt loé nhanh một tia tối tăm và thù hận, sau đó lạnh nhạt nói: “Vậy có lẽ là cháu đi phí công rồi, hàng năm, cháu xem bọn họ đã có ai từng đi mừng thọ cho ông bác cháu chưa?”
Chính vì như vậy, Hạ Dư Hoành mới ghét Hạ gia này đến thế.
Hạ gia có thể có ngày hôm nay là dựa vào ông bác của anh ta, nhờ ông trong chiến dịch đánh hết trận này đến trận khác, ông đã bị thương bao nhiêu lần, đến vợ ở quê cũng không để ý, giành được chiến công như vậy, nhưng lại bị những người của Hạ gia này chiếm mất.
Thật ra anh ta cũng nên đoán được, chỉ là chưa từ bỏ ý định thôi.
Ông bác một mình sống cô đơn ở biệt viện bên kia, những người này làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Anh ta muốn tổ chức cho ông một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, lại không tìm được ai.
“Chú út, vậy chú có đi không?” Hạ Dư Hoành buột miệng nói ra.
Nhưng sau khi nói lời này ra anh ta lại cảm thấy trong lòng hơi lạnh, tóc gáy dựng hết lên, đợi anh ta muốn nhìn rõ biểu tình của Hạ Nông, hắn lại phun ra một hơi khói, khói che mất khuôn mặt, mơ hồ không nhìn rõ.
“Chú không đi, chú đi cũng không có gì nói với ông ấy cả, lại càng khiến bầu không khí gượng gạo hơn. Đúng rồi, người ở phòng bên, cháu quen à?”
Hạ Nông chủ động nhắc đến Tề Tiểu Tô, Hạ Dư Hoành thoáng giật mình trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.