Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô cạn lời nhận lấy cái áo chống đạn kia.
Màu xanh đậm, kiểu áo may ô, có thể điều chỉnh, nhẹ hơn so với tưởng tượng của cô. Nhưng hôm nay cô mặc áo len bó màu vàng nhạt, bên ngoài mặc một cái áo ngắn nhỏ màu kem, cái áo này phải mặc thế nào đây? Mặc sát người, áo len bó không thể mặc thêm ở trong nữa rồi! Mặc bên ngoài? Áo len bó cộng thêm áo may ô chống đạn xanh đậm, lại khoác thêm áo khoác nhỏ, mẹ ơi, ăn mặc kiểu gì thế!
Mặc vào để lát nữa người cả trường đều nhìn cô chằm chằm à?
Cảm giác giống như tinh tinh trong sở thú ấy!
Nói thật, Tề Tiểu Tô cự tuyệt từ tận đáy lòng.
Sau đó Đồng Xán lại đưa một cái áo khoác rộng qua, nói: “Lợi Sở trưởng nói, tối qua phu nhân đã đặc biệt đi dạo phố mua cho cô, mặc áo chống đạn trước rồi mặc thêm cái này vào sẽ không nhìn ra được.”
Ặc, lại còn đặc biệt đi mua quần áo cho cô?
Lúc này Tề Tiểu Tô có muốn cự tuyệt cũng không đành lòng nữa. Sự cảm kích đối với một người, đôi khi biểu hiện ở việc không cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Mặc xấu chút, nhưng có thể khiến người lo lắng cho cô yên tâm hơn thì cũng đáng.
Cô cởi áo khoác nhỏ ra, mặc áo chống đạn vào, kéo khoá, sau đó lại mặc áo khoác, cài nút áo, thắt đai áo lên, thật sự không nhìn ra. Nhưng thế nào cũng không thoải mái bằng lúc chưa mặc. Cái áo chống đạn này mặc dù mềm nhưng bởi vì chất liệu đặc biệt, còn có độ dày, lại thêm độ cứng nhất định, chặt căng đến mức cô chỉ có thể ngồi thẳng đơ.
Thôi được rồi, vào trường học thì vào nhà vệ sinh cởi ra trước, bỏ vào không gian, lúc tan học mặc lại là được rồi.
Có điều mặc dù không nhìn thấy cô mặc áo bó sát người, nhưng cô đi học còn có ba chiếc xe đưa đi, đến nơi còn có hai vệ sĩ vóc dáng cường tráng cao lớn xuống xe kiểm tra trước, sau đó một người nữa mở cửa xe cho cô, bốn người phân bố trước sau trái phải ở bên cạnh cô, bảo vệ cô đi vào trường học, trận địa này cũng thật sự quá khiến người khác chú ý rồi.
Rất nhiều người đang nhìn cô, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, lén lút bàn tán.
Lúc Tề Tiểu Tô vào cổng trường, mất cả đống sức mới duy trì được sự bình tĩnh. Cô cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ lại rồi, bị người ta nhìn đến mức cứng đờ, cũng bị việc mình phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra làm cho cứng đờ.
“Tề tổng, lúc tan học phải thông báo trước cho chúng tôi đến đây, đừng ra khỏi trường một mình.” Đồng Xán không yên tâm lại dặn một câu.
Tề Tiểu Tô vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, mọi người mau đi đi.”
Đồng Xán thấy cô vội vàng phất phất tay, xông vào như chạy trốn, không nhịn được muốn cười. Được rồi, anh ta cũng cảm thấy trận địa này hơi khoa trương, nhưng anh ta cũng ủng hộ làm như vậy, đối thủ quá lợi hại, đến cấp dưới của Lợi Sở trưởng cũng không tìm được, cho nên bọn họ cẩn thận một chút cũng đúng thôi.
Khoa trương còn tốt hơn để cô xảy ra chuyện.
Thấy không ít học sinh vẫn đang tò mò nhìn qua đây, anh ta nghiêm mặt lại, ra dấu, dẫn ba người kia xoay người rời đi.
Chú bảo vệ trường thò đầu ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn bóng lưng bọn họ, lẩm bẩm: “Giống quân nhân quá, năm tháng đi lính, năm tháng tuổi trẻ một đi không trở lại rồi.”
Nhưng nữ sinh kia rốt cuộc là lai lịch gì? Chẳng lẽ là con của ông lớn nào sao?
Chậc chậc, đi học còn cần nhiều vệ sĩ như vậy, cho dù là con của ông lớn cũng mất tự do quá, nguy hiểm thật, còn không bằng dân thường bọn họ nữa.
Trường học rất nhanh đã truyền tin, học sinh dự thính mới đến đó có lẽ là gia đình hiển hách, hơn nữa có người muốn bắt cóc cô! Còn có người đoán là con gái nhà giàu, có người đoán là con nhà ông lớn, có người thầm nghĩ, đoán cô thật ra là người phụ nữ của đại lão nào đó!
Tề Tiểu Tô thay áo chống đạn ra khỏi nhà vệ sinh, tin đồn đã truyền đến lớp 12/3 rồi.
Lúc cô vào lớp đúng lúc bắt đầu, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, mấy chục cặp mắt khiến cho cô đỡ trán, nghĩ cũng biết cảnh vào trường học kia đã có bạn cùng lớp nhìn thấy rồi.
“Bạn học dự thính, có người nói cậu là thiên kim nhà giàu hả.”
“Không phải, nghe nói là con gái của ông lớn.”
“Nhưng còn có tin đồn khó nghe...”
Tề Tiểu Tô không ngờ còn có cái gì khó nghe, liền hỏi: “Cái gì khó nghe?”
Bạn học nam đeo kính đó nói: “Nói là vợ cả phát hiện sự tồn tại của hồ ly tinh, chuẩn bị thuê người hành hung diệt hồ ly tinh, cho nên hồ ly tinh sợ, xin kim chủ bảo vệ, vì vậy nên có ba xe bốn vệ sĩ....”
Có người ngây ngốc tiếp lời: “Kim chủ kia còn thật sự rất yêu hồ ly tinh nữa.”
Vừa dứt lời này, có người không nhịn được bật cười, mà càng nhiều người nhìn về phía Tề Tiểu Tô, muốn nhìn xem cô phản ứng thế nào.
Suy cho cùng lời đồn khó nghe như vậy, ai mà nhịn được chứ?
Kết quả, trước mắt mọi người, Tề Tiểu Tô bình tĩnh liếc một vòng, hỏi: “Hôm qua mọi người thi thế nào?”
Mọi người trong lớp lập tức đều bắt đầu kêu rên.
“Trời ạ, đừng nhắc nữa, hai câu cuối cùng tớ xem chẳng hiểu gì cả?!”
“Cậu còn xem không hiểu, tớ đây đọc cái mù mắt luôn kìa!”
“Tớ thà được như các cậu, vừa không hiểu vừa mù còn hơn, tớ cố gắng tính hai tờ giấy nháp, kết quả xoắn hết cả não lại! Hơn nữa vẫn không tính ra được kết quả!”
“Lớp trưởng, cậu có thể nói với thầy chủ nhiệm, lần sau đừng ra đề biến thái như vậy được không? Tên khốn kiếp nào có thể giải được chứ?”
Vừa dứt lời, đầu Tề Tiểu Tô đã đầy vạch đen.
Sau đó cô thấy Doãn Hỉ Chính đang cầm một chồng bài thi đi tới, Doãn Hỉ Chính xụ mặt: “Ừm, vừa rồi bạn học nào bị bạn học này mắng là khốn kiếp, mời đứng lên.”
Cả lớp yên lặng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ngẩn hết ra.
Hả?
Trước ánh mắt sáng rực của Doãn Hỉ Chính, Tề Tiểu Tô vô cùng hiên ngang đứng lên. Đệch, cô chọc đến ai rồi hả? Làm xong bài thi còn phải làm đồ khốn kiếp nữa?
Sau khi cô đứng lên, cả lớp mới hiểu được, lập tức bùng nổ.
“Không phải chứ? Bạn học dự thính giải ra hai câu kia à!”
“Không thể nào!”
Doãn Hỉ Chính giơ bài thi của Tề Tiểu Tô đặt ở trên cùng lên, phía trên là 99 điểm đỏ tươi rất chi nổi bật: “Đúng, em ấy làm được, nhưng vì trong đó có hai bước không viết kỹ cho nên tôi trừ của em ấy một điểm! Còn nữa, cũng là vì sợ một trăm điểm sẽ làm mất mặt các em.”
Phụt.
Thầy giáo kiểu gì thế!
“Đúng là trâu bò mà!”
“Tề Tiểu Tô, lên nhận bài!”
Tề Tiểu Tô đi tới, cầm lấy bài thi kia, lại nghe Doãn Hỉ Chính nói: “Còn các cô các cậu năm mấy đến bảy mấy điểm, không có một ai có thể vượt qua được tám mươi điểm! Còn không biết xấu hổ khiêu chiến một học sinh dự thính! Tuần này, mỗi người thêm một trăm đề lớn nữa! Mỗi ngày tan học mà chưa làm xong thì đừng có về!”
Cả lớp lại lần nữa kêu rên.
Thế này thì đau khổ quá đi!
Nhưng sao học sinh dự thính này lại biết làm chứ?
Ánh mắt mọi người nhìn Tề Tiểu Tô đều xanh cả lại. Lại nghe Doãn Hỉ Chính trầm giọng nói: “Nhìn đi, có nhìn nữa mấy đứa cũng vẫn phải mời bạn ấy ăn cơm! Tan học lớp trưởng thu tiền! Mỗi người hai trăm tệ! Địa điểm, bạn học Tề Tiểu Tô chỉ định. Tề Tiểu Tô, đừng khách sáo.”
Tề Tiểu Tô cười vui vẻ: “Không khách sáo ạ! Em thích nhất là ăn tiệc lớn!”
“Tiểu nhân đắc chí, tiểu nhân đắc chí a!” Có mấy bạn học lại hét to lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.