Nhưng sao Tề Tiểu Tô có thể đợi được? Cô căn bản là không thể chậm trễ nổi nữa.
Phòng bệnh của Đổng Ý Thành cách phòng bệnh của cô hai phòng, đi mấy bước là đến.
Không biết có phải là ảo giác hay không, dù sao Tề Tiểu Tô vừa vào cửa đã cảm thấy phòng bệnh của anh quạnh quẽ hơn bên chỗ mình mấy phần. Cũng không biết có phải vì bên cạnh cô có Vệ Thường Khuynh, còn bên cạnh Đổng Ý Thành không có ai hay không.
“Vương gia ra ngoài nói chuyện với bác sĩ điều trị chính rồi.” Lợi Nam nhìn ra được suy nghĩ của cô, giải thích một câu.
Nghe thấy giọng anh ta, Đổng Ý Thành trên giường bệnh chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái chìm dưới ánh đèn, mặc dù sắc mặt vẫn hơi tái, nhưng quả thực không che giấu được hào quang.
Cô đang đỏ mắt nhìn anh.
Giống như là một con thỏ nhỏ bị lạc rất lâu sau đó về được đến nhà.
Lại giống như có một loại cảm giác xa quê lâu ngày, đứng ở cạnh cửa, dường như muốn cất bước tiến về phía trước, lại có vẻ không dám tùy tiện đến gần, cứ đứng ở đó, cắn môi nhìn anh, viền mắt rất nhanh đã đầy ánh nước.
Trái tim Đổng Ý Thành nóng lên, chua xót.
Em gái của anh, em gái thương yêu của anh. Cô nhóc cho anh ánh sáng ấm áp nhất trong đời.
Anh mấp máy môi, giọng rất khàn, gọi cô: “Em gái…”
Một tiếng em gái này mới thật sự khiến cho hồi ức của Tề Tiểu Tô về anh được lấp đầy trở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414679/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.