Chương trước
Chương sau
Cấp bậc của loại nhiệm vụ này, đối mặt là phần tử khủng bố, lính đặc chủng phái tới tuyệt đối là những người tinh anh trong tinh anh, không thể nào đã ở trong loại trường hợp này còn có thể thả lỏng mà ngủ được, ngáy hoặc là vì đau đớn mà rên rỉ cũng không thể nào. Còn nữa, nếu như có phòng trống, Vệ Thường Khuynh cũng có thể nghe ra được.
Loại bỏ những yếu tố này, căn phòng có khả năng nhất kia chính là nơi đầu tiên bọn họ phải kiểm tra.
Tề Tiểu Tô vô cùng bội phục.
Mặc dù là cửa gỗ, nhưng có thể nhìn ra được, cửa vô cùng dầy, trên cửa có khoá lớn vừa dầy vừa nặng, Hệ thống có thể mở được khoá.
Bụi sắt bay loạn xạ, trái tim Tề Tiểu Tô cũng càng lúc càng căng lên. Khóa vừa rơi xuống, Vệ Thường Khuynh đã giơ tay ngăn cô lại, ra hiệu cho cô đợi một chút, anh lách người vào trong trước, không một tiếng động.
Trong phòng có một ngọn đèn mờ.
Chỉ thế thôi đã đủ để cho anh thấy rõ tình hình trong phòng rồi. Hai bóng người co quắp lại cạnh nhau, chắn cho một người ở sau lưng.
Vừa nhìn tuổi tác hai người kia, đến mặt mày thế nào cũng chưa thấy rõ, Vệ Thường Khuynh đã biết bọn họ tìm đúng rồi.
Tìm thấy hai nhà khoa học rồi.
Tìm thấy Đổng Ý Thành rồi.
Anh không quay đầu lại, vẫy tay với phía sau.
Trái tim Tề Tiểu Tô nhảy vọt lên tận cổ họng, bởi vì cô biết, họ tìm đúng rồi. Anh cô đang ở bên trong! Cô lập tức lách người đi vào.
Rõ ràng nhìn Vệ Thường Khuynh lúc vào không có chút phản ứng khác thường nào, mà cô vừa vào đã suýt nữa bị mùi người sặc sụa trong phòng xộc vào mũi buồn nôn!
Đây là cái mùi thối gì thế?
“Cầm lấy cái khăn che lấy miệng mũi cô lại đi, cô chưa trải qua loại huấn luyện này, tạm thời sẽ không chịu nổi đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Trong căn phòng này chắc là từng hành hạ rất nhiều người đến chết, cho nên trên mặt đất bị máu và các loại chất thải làm ướt rồi lại khô đi, còn sót lại cả mùi thuốc phiện nữa. Mùi như vậy, không biết đã hành hạ bao nhiêu người đến chết rồi, đám cầm thú này!”
Nghe Hệ thống Tiểu Nhất giải thích, Tề Tiểu Tô quả thật không chịu nổi nữa, lập tức lấy cái khăn từ không gian ra đeo lên, che kín miệng mũi lại, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng vừa nghĩ tới mảnh đất mình đang giẫm lên này từng có nhiều tội ác như vậy, cô cảm thấy trong lòng rét run.
Vệ Thường Khuynh nhìn động tác của cô, mới nhớ ra, anh từng trải qua huấn luyện kháng mùi, còn Tề Tiểu Tô thì vẫn chưa, anh sơ suất rồi, vậy nên anh liền giơ tay xoa đầu cô an ủi.
“Dẫn người đi ngay lập tức.”
Không có thời gian để lãng phí.
Thậm chí Tề Tiểu Tô còn chưa nhìn thấy Đổng Ý Thành bị ngăn sau hai ông lão, anh đã khẳng định rồi sao?
Vệ Thường Khuynh bảo vệ cho cô đi đến gần.
Có một ông lão, không hiểu sao Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra được có phải đã từng gặp ở đâu rồi không.
Nhất định phải cứu cả hai người này nữa.
Đúng lúc Tề Tiểu Tô định giơ tay ra bám lấy một người trong đó, người kia đột nhiên mở mắt ra, giống như một con trâu che chở cho con, bị chọc giận, há miệng nhào tới cắn vào tay cô.
Vệ Thường Khuynh nhanh tay lẹ mắt, lập tức giơ tay kéo Tề Tiểu Tô lại, khiến cô tránh được nguy hiểm bị cắn.
Nhưng ông lão kia vẫn không dừng lại, rướn đầu xô về phía bọn họ, miệng còn căm giận mắng: “Lũ ác độc chúng mày, tao có liều cái mạng này cũng sẽ không để cho chúng mày làm nhục chiến sĩ nước tao nữa đâu!”
Tề Tiểu Tô nghiêng người, ông già kia không kịp thu thế cắm đầu xuống phía trước, Vệ Thường Khuynh lập tức giơ tay túm lấy cổ áo ông ấy, sau đó khẽ dùng lực, khiến cho ông lão đó quay lại trước mặt.
“Chúng tôi đến để cứu mọi người.” Anh trầm giọng nói.
Ông già kia lập tức cứng người lại, mà ông già đang giả vờ ngủ kia cũng mở ngay mắt ra, không thể tin được nhìn bọn họ.
Màu da như nhau, mắt đen như nhau, nét mặt phương Đông thân thiết.
Người mình!
Người nước mình!
Nước mình lại phái chiến sĩ đến rồi!
Trời ơi.
Có phải bọn họ đang nằm mơ không? Làm sao lại có thể không một tiếng động mà lẻn được vào đây chứ?
Hai ông lão trong nháy mắt rơi nước mắt vui mừng, cổ họng nghẹn ngào. Loại cảm giác này, cuộc đời này bọn họ không thể nào có lại nữa, loại cảm giác này, bọn họ sẽ khắc ghi trong lòng, khắc ghi trong lòng.
“Mọi người....”
Ông Sở đang khàn giọng nói chuyện, vừa nhìn rõ dáng người Tề Tiểu Tô, lập tức ngây ngốc: “Cô là nữ sao?!”
Là nữ, sao nữ binh cũng tới rồi! Ông ấy lập tức kinh hãi, bất chấp mọi thứ, khẩn trương nói: “Nữ binh không thể ở lại, mau lên, mau đi đi, mau đi đi, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay bọn chúng được.”
Trước đó bọn họ đã tận mắt thấy những tên cặn bã đó hành hạ một nữ phóng viên bị bắt tới cho đến chết như thế nào, tất cả đàn ông ở cả căn cứ đều tham dự, cuối cùng cô gái kia giống như một con búp bê vỡ nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Chỉ riêng cảnh đó thôi cũng đủ khiến cho họ liên tục gặp ác mộng nhiều đêm, nếu như không phải Đổng Ý Thành đến rồi, nếu như không phải bị Đổng Ý Thành làm phân tán sự chú ý, có lẽ bọn họ đã không chống đỡ nổi nữa.
Làm sao có thể phái nữ binh tới đây chứ? Nếu như nữ binh này xảy ra chuyện ở đây, hai lão già bọn họ dù có lấy cái chết để tạ tội cũng không chuộc được tội lỗi lớn như vậy.
“Người hai người bảo vệ là Đổng Ý Thành sao?”
Giáo sư Đinh kéo ông Sở, khàn giọng nói: “Đúng đúng đúng, đúng là tên như thế, anh lính, cậu ấy bị thương nặng, sợ là, sợ là...”
Sợ là đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
Ông ấy nói rồi, dịch ra chỗ khác.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới nhìn thấy Đổng Ý Thành nằm ở dưới đất.
Vừa nhìn, cô đã vừa giận vừa hận như sắp phát điên lên.
Quần áo đã bị máu nhuốm đỏ, từng mảng từng mảng vết máu lớn, sắc mặt tái nhợt gần như xám ngoét, hai mắt nhắm chặt, một mắt xanh tím sưng vù lên, môi khô nứt, máu đọng ở bên trên, mà một cánh tay của anh lại đang cong ở một độ cong kỳ lạ. Gần như không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của anh nữa, mà thắt lưng của anh đã bị người ta cởi ra, quần bị kéo xuống dưới một chút, xem ra là một loại dấu vết vô cùng khuất nhục.
Trái tim Tề Tiểu Tô run rẩy, môi cũng đang run rẩy.
Đừng mà, đừng mà, nhất định đừng giống như cô nghĩ, nhất định đừng để anh chịu sự lăng nhục súc vật kia. Đối với một người đàn ông mà nói, vết thương tâm lý như vậy sợ là khó mà chữa được!
Những tên súc sinh kia! Cô phải giết chết bọn chúng!
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một lúc: “Xác nhận thân phận.”
Ông Sở nhìn ánh mắt cô, dường như hiểu ra cái gì, chỉ là ông ấy đang hiểu lầm, tưởng Tề Tiểu Tô là bạn gái của Đổng Ý Thành, lập tức nói: “Không có, cậu ấy không bị....” Tề Tiểu Tô bị lời nói của ông ấy thu hút, nhìn qua, ông Sở suýt nữa bị ánh mắt đầy thù hận và sát ý của cô làm cho khiếp sợ, dừng một chút, mới nhanh chóng nói tiếp: “Vốn dĩ là có một tên súc sinh muốn lăng nhục cậu ấy, sau đó có người nói cậu ấy vẫn không thể chết, nên mới kéo tên đó đi.” Cô gái này không thể vì vậy mà ghét bỏ cậu ta được!
Tề Tiểu Tô khẽ thả lỏng.
Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng căm hận khó mà nguôi được.
“Phải đi rồi.” Vệ Thường Khuynh biết cô tạm thời khó khống chế tâm tình, vỗ vỗ đầu cô.
Tề Tiểu Tô khó khăn đè nỗi kích động muốn huỷ diệt nơi này xuống, cảm kích gật đầu với ông Sở và giáo sư Đinh: “Để hai vị phải chịu khổ rồi, yên tâm, tỉnh lại rồi mọi người sẽ không sao nữa!”
Nói xong, cô và Vệ Thường Khuynh đồng thời ra tay, đánh ngất hai người đó.
Tề Tiểu Tô lập tức đưa bọn họ vào không gian, sau đó khom người định kéo Đổng Ý Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.