Lúc cô ở Lợi gia, Vệ Thường Khuynh đến quân bộ.
Phòng chỉ huy Tư lệnh, Tư lệnh nghiêm túc nhìn anh, trầm giọng nói: “Trải qua nhiệm vụ lần trước, tin chắc cậu cũng đã hiểu, trong đất nước ta, trong quân đội, vẫn còn một ít sâu hại, hơn nữa còn là loại cực kỳ nguy hại. Chúng ta nhất định phải tóm được số sâu hại này, diệt trừ tận gốc. Nhưng, bọn chúng ẩn náu quá kín đáo, không thể tóm được dễ dàng như thế.”
“Vậy cũng không phải không thể.”
“Đúng, không phải không thể, chỉ là khó. Nhưng biết rõ là khó, chúng ta cũng vẫn phải làm. Thế nên, theo chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi quyết định lập ra một đội tiên phong cơ mật, dùng những tướng lĩnh giỏi nhất, những đội viên giỏi nhất, những thiết bị tốt nhất, vũ khí mạnh nhất, vì quốc gia, vì quân đội thanh trừ sâu hại!”
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh chợt lóe sáng.
Tư lệnh tiếp tục nói: “Nếu phát hiện bọn chúng có qua lại với thế lực nước ngoài, có thể sẽ phải xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ. Hồ sơ của đội này sẽ được liệt vào đội cơ mật tối cao, làm thế đồng thời cũng là bảo vệ các cậu. Phải biết, mỗi một nhiệm vụ của đội này đều vô cùng khó khăn, cũng rất rất nguy hiểm, cậu, có sợ không?”
Sợ?
Sợ là cái quái gì.
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh kiên định, ngữ khí vững vàng: “Không có gì đáng sợ.”
“Hay, hay cho câu không có gì đáng sợ!” Tư lệnh vỗ tay một cái, nói: “Chi đội này bây giờ chính thức thành lập, biệt hiệu Ám Mang, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414656/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.