Vệ Thường Khuynh đi tới chỗ ông, Tần Yên Vũ theo sau.
Tư lệnh bảo họ ngồi xuống, ông liếc nhanh qua Tần Yên Vũ rồi nói với Vệ Thường Khuynh: “Chuyện này có liên quan tới nhiệm vụ lần trước cậu đã hoàn thành, bên quân đội cảm thấy rất hài lòng, tôi cũng đã báo cáo công trạng của cậu, chắc sẽ có quyết định khen thưởng gửi xuống nhanh thôi. Còn vị trí làm việc của cậu, tôi cùng Tham mưu trưởng và Lãnh đạo đã thương lượng qua và đã có quyết định, nhưng Lãnh đạo muốn đích thân gặp cậu, cho nên vị trí làm việc của cậu cứ đợi đến ngày mai đi gặp Lãnh đạo xong rồi hẵng nói.”
Ông dừng lại một chút: “Tôi nói trước, nếu thằng nhóc thối nhà cậu làm cho Lãnh đạo nổi giận, thì chuyện thăng tiến này đem ngâm nước nóng luôn đi. Tôi sẽ điều cậu về trại tân binh làm huấn luyện viên ngay, để cậu bị đám lính mới giày vò cả ngày luôn đấy.”
Để anh đi làm huấn luyện viên cho trại tân binh tuyệt đối là dùng tài năng lớn vào việc nhỏ, đối với Vệ Thường Khuynh thì đây chắc chắn là một cú sốc lớn. Nên Tư lệnh cảm thấy dùng cái này có thể uy hiếp được anh.
Nhưng sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn như bình thường, vốn chẳng thèm quan tâm.
Nếu quân đội thật sự phái anh tới trại tân binh thì anh đi thôi, để xem cuối cùng ai mới tức giận hơn.
“Mai gặp rồi nói.” Anh thờ ơ. “À phải rồi, bên quân đội có sắp xếp chỗ ở cho tôi không?”
Tư lệnh và Tần Yên Vũ không hề nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414640/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.