“Tờ phiếu đó đang ở đâu?” Giọng của Đồng Xán đanh lại, đồng thời anh cũng đứng thẳng dậy.
Hàn Dư cũng đứng lên nhưng vẫn ở bên cạnh Tề Tiểu Tô. Tình hình sức khỏe của cô hiện tại không tốt lắm, vẫn còn rất yếu, tốt nhất không thể va chạm với người khác được.
Thời gian đâu mà nghe gã này nói năng linh tinh?
Cứ cầm đồ về đã, nói mấy thứ vớ vẩn này chỉ tổ lãng phí thời gian của chính mình.
Hai mẹ con nhà họ Vương cũng thay đổi sắc mặt khi thấy thái độ của bọn họ. Bà già Vương cao giọng: “Sao nào, chúng mày tính cướp đấy à?”
“Bảo sao mà lại mang người đến đây, nhưng mày có dẫn ai đến tao cũng đếch sợ đâu, có lý thì khắp thiên hạ cũng phải nghe.” Vương Thịnh Mãn bực bội: “Nhìn không ra đấy, mày còn nhỏ mà lòng dạ đã khó lường thế này. Mày nịnh hót cô giáo làm người bảo lãnh cho mày cầm đồ trong năm năm, thế mà một tí tiền cũng không nhả ra à! Trên đời làm gì có chuyện đẹp như thế?”
Tề Tiểu Tô thản nhiên nói: “Cho nên, các người muốn đòi tiền? Muốn bao nhiêu?”
Hai mẹ con Vương gia quay sang nhìn nhau một cái, cả hai cùng đồng thanh.
“Mười vạn!”
“Hai mươi vạn!”
Tề Tiểu Tô bật cười.
Mười vạn? Hai mươi vạn?
Coi tiền của cô là giấy đấy à. Mà dù tiền của cô có thực sự là giấy đi chăng nữa, cô cũng không đời nào cho bọn chúng một xu!
“Mười vạn, hai mươi vạn, được thôi, tôi cho.” Cô cười, nhìn ánh mắt hai mẹ con nhà kia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414638/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.