Lúc đầu trong thẻ của anh chỉ còn hai trăm tệ, nhưng hiện tại số dư đã lên đến hơn hai vạn!
Hai vạn này từ đâu ra vậy?
Đây là một số tiền rất lớn đấy!
Ban đầu anh nghĩ rằng mình cần năm nghìn đã là một số tiền rất lớn rồi, anh vẫn luôn lo lắng trong nhà không bỏ ra nổi số tiền này, cho dù đem chiếc nhẫn kia đi bán thì trong thời gian ngắn như thế này cũng chưa chắc đã tìm được người biết nhìn hàng, mà vốn anh cũng không biết chiếc nhẫn ngọc kia có thể bán được bao nhiêu tiền.
Nhưng giờ anh lại có tới tận hai vạn tệ!
Ngoại trừ người trong nhà ra thì còn ai có thể chuyển cho anh nhiều tiền như vậy chứ?
Phút chốc mũi của Đổng Ý Thành cay nồng, hốc mắt cũng đỏ lên, anh nhìn chuỗi dãy số kia như thể đang nhìn thấy người nhà của mình vậy.
Anh khịt mũi một cái, rút sáu nghìn tệ ra rồi dùng một cái bì thư màu nâu cẩn thận gói lại, nhét vào trong ngực và lập tức tới bệnh viện.
Trong một phòng bệnh, có một gã đàn ông bị thương ở chân đang ngồi trên giường phì phèo điếu thuốc, gã cùng đánh bài với ba gã khác, trong phòng còn có thêm một ả phụ nữ đứng cạnh cửa sổ lườm bọn họ đầy khó chịu. Nơi này tuy là phòng bệnh, nhưng đã bị mấy gã này thả khói mù mịt.
Đổng Ý Thành gõ cửa, tất cả cùng quay lại nhìn.
Gã đàn ông trên giường bệnh vừa nhìn thấy anh, lập tức híp mắt lại. “Ô kìa, anh lính của chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414629/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.