Gần như là bản năng, cô lập tức đưa tay ra muốn đấm một cái thật mạnh.
Nhưng trong chớp mắt cô tỉnh táo lại ngay, bỗng nhiên ý thức được mình đã trở về quá khứ năm cô mười ba tuổi, ở thời điểm cha mẹ vừa cùng qua đời, lúc này hẳn là cô đang ngơ ngơ ngác ngác cả ngày, bị đẩy bị mắng cũng không có phản ứng gì.
Biết thế nên cô lập tức ép buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó món đồ trong tay cô giật mất.
Tề Tiểu Tô mở mắt, trước mắt đúng là nhà của Tề Tông Bình và Trần Đông.
Cô đang ở trong phòng của Tề Đan Thần và cô.
Lúc này Tề Đan Thần và Tề Đan Dương đang ở trong phòng, một đứa ngồi bên bàn học dùng ánh mắt ghét bỏ và chịu đựng nhìn cô, một đứa thì đang cầm cái khung ảnh muốn ném xuống đất.
Tề Tiểu Tô hiểu ngay thứ nó cầm là gì, đó là di ảnh của bố mẹ cô! Mỗi ngày đi ngủ cô đều phải ôm bức hình này, ảnh chụp lúc bố mẹ cô kết hôn, hai người vẫn còn trẻ tuổi, tràn đầy sức sống.
Cô vô thức muốn quát lên bảo nó dừng lại, không được đập. Nhưng lời dặn dò của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu cô, nhất định phải rất rất rất cẩn thận, có đôi khi chỉ cần là một sự kiện mà cô cho rằng rất nhỏ cũng có thể dẫn đến sự thay đổi rất lớn trong tương lai.
Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng.
Cô trơ mắt nhìn Tề Đan Dương giơ khung hình lên cao rồi ném xuống đất, sau đó nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414622/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.