Vì để mọi người không cảm thấy sự chênh lệch quá lớn, Tề Tiểu Tô không chọn lựa nhà hàng sang trọng mà tìm một nhà hàng có đầy đủ các món ăn của vùng Đông Bắc, nơi này trang trí đơn giản nhưng được cái nhìn rất ấm cúng sạch sẽ, một căn phòng lớn có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Chỗ này do Hàn Dư giới thiệu, anh ta nói nhóm của anh ta rất thích ăn ở những chỗ như thế này, thức ăn đầy đặn, đủ no bụng.
Cuối cùng Hạ Dư Hoành cũng kéo được An Tử Khê tới, hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cũng tới, Tề Tiểu Tô đi xe buýt cùng với mấy người bạn học đến đấy.
Tất cả vừa vặn có mười người.
“Em cũng khách sáo quá.” Đến nơi, hiệu trưởng Lưu thở phào, chỗ này còn đỡ, nếu Tề Tiểu Tô mời họ đến chỗ nào sang trọng chắc ông cùng hai vị giáo sư sẽ cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Tề Tiểu Tô đúng là một cô bé trưởng thành chững chạc.
Tề Tiểu Tô mỉm cười, tự tay cô kéo ghế giúp hiệu trưởng và hai vị giáo sư, sau khi ngồi xuống, cô mới nói chân thành: “Đây không phải khách sáo ạ, chỉ là em sắp rời khỏi trường Khánh Thực rồi nên thấy hơi tiếc nuối, ở đây em đã thu hoạch được rất nhiều điều, cho nên mới muốn chiếm dụng một ít thời gian của mọi người để tâm sự thôi ạ.”
Lời nói này thật khéo léo.
Giáo sư Ngô mỉm cười: “Thầy đang hâm mộ giáo sư Sở đây, học sinh tốt như em sau này là của ông ấy rồi, Tiểu Tề à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414602/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.