Tề Tiểu Tô nhìn kỹ, xác định người hắn ta gọi chính là người thanh niên trẻ kia thì không khỏi lạnh cả người.
Có cần buồn nôn như thế không hả?
Giờ thì cô tin Khổng Tứ theo đuổi người ta lâu là thật rồi.
Người thanh niên trẻ trước mắt cô đây thuộc kiểu yêu nghiệt... mà người ta hay viết trong tiểu thuyết. Mày dài mắt phượng, mũi cao, môi gợi cảm, mặt trái xoan, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ, dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi bằng tơ lụa màu xám bạc, quần dài màu đen, giày da mũi nhọn bóng loáng như mặt gương, ngồi nghiêng người trên ghế, tư thái lười nhác, thoạt nhìn quả nhiên làm người ta không rời mắt đi được.
Đây là Tưởng Minh Lễ?
Một Tưởng Minh Lễ như vậy, Khổng Tứ có thích cũng không có gì là khó hiểu cả.
“Chuyện gì à, chính là cái anh đang nhìn thấy đấy.” Giọng Tưởng Minh Lễ cũng rất hay, giống như gió thoảng qua tai vậy.
“Mau đỡ Lợi thiếu dậy đi, dùng xe của tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút!” Tuy Khổng Tứ gọi người đỡ người thanh niên đang nằm trên đất dậy, nhưng nói xong lại vẫn chủ động tiến lên, tự mình đỡ người lên.
Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi loé lên.
“Tiểu Nhất, Lợi thiếu này có thân phận thế nào?”
“Để bản Hệ thống tra xem.”
Trong lúc Hệ thống Tiểu Nhất tra xét thân phận của Lợi thiếu thì anh ta đã bám một tay vào cánh tay Khổng Tứ, túm thật chặt để giữ thăng bằng, khuôn mặt đau tới méo mó, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng vốn có, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414587/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.