“Nhưng không bao lâu sau, bà Đổng cũng bị ốm, tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng, lúc đó Đổng Ý Thành đã suy sụp lắm rồi, khi đó anh ấy mới 13 tuổi, bà Đổng nằm trên giường đã trút hơi thở cuối cùng rồi nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại.” Cô cẩn thận nhớ lại, giờ cô mới nhận ra, khi cô cố gắng nghĩ tới, đoạn ký ức năm xưa vẫn rất rõ ràng: “Những người khác trong bệnh viện đều nói, đó là chết không nhắm mắt, chắc chắn trong lòng vẫn còn có tâm sự không buông xuống được. Mẹ tôi liền kéo Đổng Ý Thành tới trước giường bệnh bà Đổng và nói, bà cứ yên tâm, sau này Tiểu Thành sẽ ở nhà chúng cháu, chúng cháu sẽ coi em ấy như con mình, sẽ không để em ấy bơ vơ không nơi nương tựa.”
“Kể cũng lạ, nghe xong lời này của mẹ tôi, bà Đổng liền thật sự nhắm hai mắt lại. Bởi vì chuyện này quá thần kỳ cho nên bố mẹ tôi cứ kể lại mãi. Họ cũng cảm thấy nên tuân thủ lời hứa với người đã mất, không thể đổi ý, vì vậy, sau khi giúp Đổng Ý Thành lo liệu lễ tang của bà Đổng xong, họ liền đón anh ấy về nhà chúng tôi.”
Lúc đó, nhà của cô vẫn còn là căn tập thể mà bố được nhà trường phân cho, chỉ có hai phòng ngủ.
Vốn là bố mẹ một phòng, cô một phòng, sau khi Đổng Ý Thành tới thì chỉ có thể đổi giường của cô thành một cái giường tầng. Cô còn nhỏ, sợ tối ngủ sẽ bị ngã nên cô nằm tầng dưới, Đổng Ý Thành ngủ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414563/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.