Nghe Đan Ninh Ninh nói thế, mụ già Tiền Hoa Quế lập tức cảm thấy rất có thể là Tề Tiểu Tô đã bỏ độc vào trong thức ăn, thế là bà ta lập tức khóc bù lu bù loa lên.
“Con ranh chết tiệt kia đúng là đồ lòng dạ độc ác, chết rồi nhất định sẽ bị ném vào vạc dầu!”
Hà Mỹ Điền cũng chửi ầm lên theo bà ta.
Đan Ninh Ninh nghe tiếng mắng chửi yếu ớt của hai người bọn họ, thỉnh thoảng lại thêm nếm vài câu để sự hận thù của bọn họ càng tăng lên. Trong lúc mắng chửi, hai mẹ con lại một lần nữa nôn ra mật xanh mật vàng, sau đó chẳng còn sức đâu mà chửi nữa, lúc này mới nhớ ra, bò dậy túm lấy tay của Đan Ninh Ninh: “Tôi thấy cô là người tốt, cô mau đưa chúng tôi tới bệnh viện đi, nếu không chúng tôi sẽ chết mất.”
Nếu ăn phải thuốc độc thì đã chết từ lâu rồi, còn có thể ở đây chửi người tới nửa ngày được chắc? Đan Ninh Ninh cảm thấy khinh bỉ cả hai mẹ con nhà này từ tận đáy lòng.
Cô ta tỏ vẻ khó xử: “Tôi cũng không có tiền đưa hai người vào bệnh viện đâu, hay là như thế này đi, hai người nói chuyện về mẹ của Tề tổng năm đó cho tôi, tôi quen biết một người có thù oán với cô ta, tôi đi nói với kẻ đó, chuyện ở trong tay những người có bản lĩnh như thế mới giải quyết được, nhìn dáng vẻ hai người thì chắc không đấu lại được Tề tổng đâu.”
“Mẹ, không được nói!” Tuy Hà Mỹ Điền chỉ mới học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414551/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.