Chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi chật ních người.
Trần Đông thọc vào eo Tề Tông Bình, hạ thấp giọng xuống, nói: “Ông thật sự nghe được tin, toàn bộ khu vực núi phía sau thị trấn Minh Quang đều là của Tiểu Tô à?”
Bà ta xáp lại, phả hơi thở toàn mùi bánh bao thịt vừa ăn lúc sáng vào mặt ông ta. Tề Tông Bình cảm thấy buồn nôn, bèn đẩy bà ta ra, tức giận nói: “Bà lại muốn nói gì đây?”
“Lần này Mã tổng bảo chúng ta tới hết có phải là muốn chúng ta đi khuyên nhủ Tiểu Tô, bảo con bé nhường lại ngọn núi đấy cho ông ta không?”
Tề Tông Bình cau mày: “Mã tổng không ngu như thế đâu! Sao Tiểu Tô có thể nghe lời chúng ta được?”
Âm lượng của ông ta không nhỏ, Tô Vận Thuận ngồi ở phía sau cũng nghe thấy, anh ta gật đầu, tức giận mắng: “Tông Bình nói không sai, con nhóc chết tiệt Tề Tiểu Tô ngày càng coi trời bằng vung, không biết lớn nhỏ gì cả, tôi là cậu hai ruột của nó mà nó cứ mặc kệ tôi, một chút chỗ tốt cũng không cho! Toàn được lợi cho thằng ba!”
Trịnh Mạt vuốt bụng, tựa lưng vào ghế ngồi, miệng thì nhai kẹo cao su. “Anh cũng biết anh là cậu hai của nó cơ đấy. Giờ trong nhà chúng ta còn phải trả nợ, anh nên nghĩ cách đi tìm việc làm đi, không sau này con tôi ra đời rồi không có sữa bột để ăn, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
“Ăn sữa bột làm cái gì? Chính cô không có sữa à?”
“Nghe nói cho bú xong ngực xệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414517/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.