“Sao anh liên lạc được với Tiểu Nhất thế?” Tề Tiểu Tô muốn để giọng điệu của mình thật lạnh nhạt, nhưng lời nói ra miệng đến chính cô cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Vệ Thường Khuynh tham lam nghe giọng nói của cô.
Không nghe còn chịu được, nghe thấy tiếng nói của cô rồi, anh mới thấy mình hoàn toàn không có biện pháp tiếp tục nhẫn nại, lúc này anh chỉ hận mình không thể lập tức chạy tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, khảm sâu vào tận trong xương tủy của mình.
“Giận anh à?”
Giọng của anh hơi khàn mang theo một chút đè nén, giọng nói này truyền vào trong tai Tề Tiểu Tô khiến lòng cô lại dao động.
“Tôi là lính quèn, nào dám tức giận với Thiếu soái.”
Vệ Thường Khuynh hơi ngạc nhiên, anh bật cười. “Ừ, tên Thiếu soái kia cho em quyền tức giận, em cứ mắng hắn vài câu đi cũng được?”
“Em…”
Tề Tiểu Tô ngập ngừng, trong chốc lát không biết phải nói gì.
Định mắng thật à?
Mà mắng cái gì?
Hình như cô chưa học được cách mắng một tên lúc nào cũng thích giấu tâm sự ở trong lòng.
“Em không nỡ à?” Vệ Thường Khuynh thở dài. Không hiểu vì sao khi nghe thấy tiếng thở dài của anh, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy nếu lúc này anh đang đứng trước mặt cô, chắc chắn anh sẽ đưa tay ra xoa tóc cô.
Nhưng anh đi đã mấy tháng rồi, tóc của cô không còn ngắn như ở thời điểm anh đi nữa, hiện giờ nó đã dài gần ngang vai, giống như tóc của học sinh rồi.
Đột nhiên cô lại muốn đi cắt tóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414494/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.