Giờ đang là giữa hè, trong thành phố luôn cảm thấy rất oi bức, nhưng vừa bước xuống xe ở nơi này, cả người lập tức có cảm giác mát mẻ yên tĩnh. “Nhiệt độ nơi đây phải thấp hơn ở thành phố ít nhất hai độ. Gió trong lành, không khí rất tốt, mẹ nó chứ, chỗ này quá bằng thiên đường rồi.” Chu Cẩm Minh nói nhỏ với Bạch Dư Tây, chân vẫn bước về phía Tề Tiểu Tô. Anh ta phát hiện bước chân của Bạch Dư Tây hơi nhanh, như thể là gấp gáp muốn đi đến trước mặt Tề Tiểu Tô vậy. Chu Cẩm Minh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh ta không biết cậu bạn tốt của mình là một người đàn ông si tình như vậy cơ đấy. Nhưng bây giờ xem ra khoảng cách giữa cậu ta và Tề Tiểu Tô ngày càng xa, xa đến mức một người ngoài không biết cái gì như anh ta cũng cảm giác được hai người bọn họ không thể thành đôi được nữa rồi. Chỉ hy vọng bản thân cậu bạn của anh ta có thể nghĩ thông và buông bỏ được. Đến khi nhìn thấy Tề Tiểu Tô với mái tóc búp bê dài ngang tai, trên người mặc một chiếc váy bông ngắn, để chân trần ngồi trên chiếc ghế mây, anh ta lại cảm thấy chỉ cần là đàn ông đều rất khó có thể quên được một người con gái như thế. Nếu so sánh Tề Tiểu Tô của lúc trước với hiện tại, thật sự đã thay đổi 180 độ. Cô ấy bây giờ giống như một viên trân châu được lau sạch bụi, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ. Cô ấy đẹp đến mức dù không khiến người người mê đắm nhưng cũng đủ làm người khác không thể rời mắt. Ngoài gương mặt với những đường nét tuyệt đẹp, kết hợp với dáng người đầy đặn vừa phải không gầy gò như lúc trước, đặc biệt là cái eo nhỏ xinh cùng cặp chân dài thẳng tắp kia. Đôi chân kia nhìn rất thon, thẳng tắp, chắc nịch, hoàn toàn không giống các cô gái chỉ vì muốn dáng đẹp mà giảm cân quá đà khiến chân chẳng khác gì cái cẳng gà. Đôi chân của cô ấy rắn chắc xinh đẹp thật khiến người khác muốn ôm suốt cả năm. Một ánh mắt lạnh như băng quét tới chỗ Chu Cẩm Minh, anh ta ngẩng đầu bắt gặp cái nhìn của Đồng Xán, trong lòng anh ta đập thót một nhịp, sau đó anh ta nhanh chóng dời mắt khỏi cặp đùi của Tề Tiểu Tô. Anh ta cảm thấy mình rất oan uổng. Không thể trách anh ta được, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi mà. Trước kia mỗi lần gặp Tề Tiểu Tô, hầu hết cô đều mặc quần, cho dù có mặc váy cũng phải dài đến đầu gối, đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy cô ấy mặc váy ngắn khoe chân dài thế này đấy. Chắc chắn là nhờ tập võ mà cô ấy mới có đôi chân xinh đẹp như vậy. Tề Tiểu Tô bây giờ mới 18 tuổi, chỉ cần lớn thêm vài tuổi nữa, bản thân toát ra sự thành thục của phụ nữ từng trải thì không biết sẽ còn xinh đẹp quyến rũ đến mức nào nữa. Chu Cẩm Minh càng nghĩ càng cảm thấy hâm mộ người đàn ông nào sau này có được một báu vật như thế, đồng thời thấy tiếc thay cho bạn mình. Trong suy nghĩ của Chu Cẩm Minh, Bạch Dư Tây là người đàn ông hào hoa phong nhã nhất anh ta từng gặp. “Tề Tiểu Tô.” Bạch Dư Tây đã đứng trước mặt cô. Cô đang ngồi trên một cái bục gỗ, xung quanh đặt vài khóm hoa tươi, phía sau là tiểu cảnh hòn non bộ có nước chảy, trong nước lấp lánh ánh đèn, ánh đèn xuyên qua mặt nước hất ánh sáng lên cảnh vật xung quanh, độ sáng vừa phải, êm dịu, không quá sáng nhưng cũng đủ nhìn thấy rõ Tề Tiểu Tô. Bục gỗ khá cao nên dù cô ngồi, bọn họ đứng, hai bên cũng không phải cúi xuống nhìn nhau. Dạo này đến buổi tối, cứ hễ rảnh rỗi là Tề Tiểu Tô lại thích ra đây ngồi hóng gió, suy nghĩ chút chuyện, thỉnh thoảng ăn vài miếng bánh ngọt, uống nước trái cây, có cảm giác vô cùng nhàn nhã. Nhưng thực tế thì dù cô có ngồi chơi, trong đầu cũng không có một phút nào rảnh rỗi. Thấy Chu Cẩm Minh đi tới, cô cũng lười phản ứng nên cứ ngồi yên ở chỗ này chờ. Nhưng cô không nghĩ là Bạch Dư Tây cũng đến. “Thầy Bạch, cảnh sát Chu, hai người ngồi đi.” Đối diện cái bàn thủy tinh ở cạnh cô, là hai cái ghế dựa khác. Hai người vừa ngồi xuống, Tề Tiểu Tô không muốn mất thời gian nên đi thẳng vào vấn đề: “Các anh đến đây là vì chuyện của Cục trưởng Thi đúng không? Chẳng lẽ vụ án này có liên quan tới bản án cũ của các anh à?” Chu Cẩm Minh không khỏi khen ngợi: “Cô Tề, cô thông minh thật đấy.” Tề Tiểu Tô lườm anh ta. “Nói đi.” Coi cô là đồ ngốc hả? Chỉ chuyện này mà bảo cô rất thông minh? Nếu không có liên quan tới vụ án cũ mà họ đang điều tra, hai người bọn họ sẽ chú ý đến vụ này như vậy sao? Cho dù có chú ý cũng phải do cảnh sát của thành phố J đảm nhận, nào đến lượt bọn họ. Thấy cô không có ý định chào hỏi, ôn lại chuyện cũ, bọn họ cũng không tiện mở miệng hỏi về căn biệt thự này. Chu Cẩm Minh và Bạch Dư Tây cùng nhìn nhau rồi quyết định đi vào vấn đề chính. “Thi Tráng, cũng chính là vị Cục trưởng Cục Quy hoạch kia, trước khi ông ta chết đã gọi điện thoại cho Dương Linh Linh.” Cái gì? Chuyện này thật sự khiến Tề Tiểu Tô kinh ngạc không thôi. Cô nhớ lần đầu tiên gặp mặt Thi Tráng là lúc hiệu trưởng Dương cùng Nghiêm Tắc Thâm muốn gặp mấy người kia để bàn về mảnh đất bên cạnh trường Nhất Trung, họ hẹn cùng ăn tối trong nhà hàng, lúc ấy cô Dương Linh Linh cũng có mặt ở đó. Khi ấy, Thi Tráng, Phó Minh Lệ, cùng giám đốc tập đoàn Đa Nhạc hình thành lên một phe đối lập với phe của hiệu trường Dương. Cục trưởng Thi lúc đó vô cùng khinh thường cô, cả người tỏa ra khí thế kẻ bề trên. Nhưng không thấy cô Dương Linh Linh có biểu hiện gì là quen biết với Cục trưởng Thi, thậm chí cô ấy còn rất mờ nhạt trong bữa tiệc. Kết thúc, song phương đều bực tức bỏ về. Vì sao Cục trưởng Thi lại gọi điện thoại cho cô Dương Linh Linh? Mà sau đó lại chết ngay? Tề Tiểu Tô hỏi: “Cục trưởng Thi chết như thế nào?” Từ lúc bước chân vào đây đến giờ, Bạch Dư Tây vẫn luôn đặt sự chú ý lên Tề Tiểu Tô, thấy cô hỏi, anh ta trả lời ngay lập tức: “Cảnh sát nói là tự sát, ngụy tạo tự sát.” “Ngụy tạo tự sát?” Tề Tiểu Tô ngạc nhiên, đúng là chi tiết cần lưu tâm. Cái kết luận này có nhiều tầng ý tứ. Có thể ông ta bị giết, sau đó hung thủ ngụy tạo hiện trường tự sát quá giả nên bị cảnh sát phát hiện ra. Cũng có thể ông ta tự sát thật, nhưng cảnh sát không tin, cho rằng có dấu hiệu ngụy tạo. Hoặc hung thủ cố tình bày ra mê trận này. “Cục trưởng Thi có kẻ thù không?” Vừa dứt lời, cô thấy Chu Cẩm Minh và Bạch Dư Tây cùng nhìn thẳng vào mình. Tề Tiểu Tô từ tốn ngồi thẳng lưng trước ánh mắt nghi ngờ của hai người bọn họ, trên môi cô nở nụ cười lạnh lùng, cô chậm rãi nói: “Kẻ thù của ông ta là tôi hả?” Chu Cẩm Minh và Bạch Dư Tây cùng gật đầu. “Là Thịnh Tề, cũng là cô.” Đồng Xán ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng cảm thấy tức giận. Buồn cười! Thịnh Tề làm sao trở thành kẻ thù của Cục trưởng Thi được? Boss nhà anh ta sao có thể làm như thế? Có đáng không? Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy khó hiểu, cô cười. Thật là… Cô còn tưởng rằng người ta sẽ bảo là Long Đào chứ. Dù sao đều là người làm việc cho chính phủ, đối với chuyện quy hoạch xây dựng của thành phố, người làm ăn như bọn họ chỉ có thể làm việc theo quyết sách thôi. Cho dù cô có thực sự muốn nhúng tay vào cũng chỉ ở phía sau ủng hộ Long Đào, Long Đào mới là người đối đầu trực tiếp với Cục trưởng Thi, vì sao lại bỏ qua Long Đào mà chỉ thẳng vào cô chứ? “Cái lập luận này căn cứ vào đâu vậy?” Tề Tiểu Tô ngừng cười, hỏi. Chu Cẩm Minh nói: “Chính là bởi vì ông ta đã gọi cuộc điện thoại kia cho Dương Linh Linh.” Chuyển hướng như thần ấy nhỉ. “Từ lúc nào mà tôi và cô Dương Linh Linh thân thiết đến mức cô ấy có thể đại diện cho tôi thế?” Dương Linh Linh đúng là chủ nhiệm lớp cô, tính cách cũng không tệ, nhiều lần bao dung cho cô xin nghỉ, nhưng suy cho cùng cô với cô Dương Linh Linh cũng không quá thân thiết với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]