Bạch Dư Tây trước đây chưa bao giờ nói những lời ngả ngớn không đứng đắn này.
Đương nhiên, trước kia anh ta cũng không u ám như bây giờ.
Bạch Dư Tây luôn tao nhã, lịch sự dường như đã bước từ ánh sáng vào bóng tối rồi.
Mặt Bạch Thế Tuấn đen như mực, mặc dù bản thân ông ta cặn bã vô cùng, nhưng vẫn không quen con trai nói với mình như vậy, nhất là đứa con trai lớn trước kia tuy lạnh nhạt nhưng lúc nào cũng nói chuyện khách sáo với mình này.
“Nếu con đã tra được đến đây, bố cũng không nói nhiều với con làm gì, Dư Tây, gần đây con thật chẳng ra thể thống gì nữa rồi đấy!”
“Ồ? Không bằng chủ tịch Bạch nói xem, tôi có chỗ nào không ra thể thống?” Bạch Dư Tây bước qua ông ta, nhìn thấy cái máy tính kia.
Chỗ đó đột nhiên truyền ra một giọng nói mềm mại.
“Vậy sau này tôi đến đây uống trà, liệu anh Trần có thể giảm giá được bao nhiêu đây nhỉ?”
Cơ thể Bạch Dư Tây cứng đờ, không thể tin nổi nghiêng đầu nhìn Bạch Thế Tuấn. “Ông đang nghe trộm Tề Tiểu Tô?”
“Cái này không liên quan đến con.” Bạch Thế Tuấn đi tới, “Con đừng quên con nhỏ đó rất nham hiểm, trong lòng con có cô ta nhưng cô ta đối xử với con thế nào hả? Làm tiệc đính hôn của con hỏng bét như vậy, tát vào mặt Bạch gia chúng ta, cô ta chẳng có tí tình cảm nào với con đâu.”
Bạch Dư Tây bất ngờ cười rộ lên, có thể là vì nghĩ đến Tề Tiểu Tô, sự u ám trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414479/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.