Tề Tiểu Tô gật đầu: “Chào cô, cháu là Tề Tiểu Tô.”
Bà Chương quan sát cô rồi khẽ mỉm cười: “Chồng tôi họ Chương, cháu cứ gọi tôi là dì Chương đi.”
“Cháu gọi là cô Chương là được rồi.” Tề Tiểu Tô bước tới ngồi xuống vị trí mà Trần Đông vừa ngồi, “Cô thông cảm, vì cháu không quen biết cô.”
“Không sao, không sao, bây giờ vẫn chưa quen thuộc thôi mà.” Nụ cười của bà Chương càng sâu hơn một chút, “Năm đó gặp bố mẹ cháu, rồi lại xem ảnh của cháu, tôi đã biết cháu mà lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi. Giờ gặp được cháu, đúng là còn xinh hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”
Trần Đông đón lời nói: “Đan Thần nhà chúng tôi cũng xinh lắm!” Thấy mọi người nhìn sang, bà ta lại nói thêm: “Đều là chị em cả mà, không kém nhau là mấy đâu.”
Hệ thống Tiểu Nhất: “Ha ha.”
“Cảm ơn cô Chương đã quá khen. Cô Chương nói là cháu có hôn ước với cậu nhà à?” Tề Tiểu Tô đi thẳng vào vấn đề.
Có vẻ bà Chương không ngờ hỏi đến chuyện hôn ước của mình mà cô lại không hề ngại ngùng chút nào như thế nên thoáng sững người, sau đó lại mỉm cười gật đầu nói: “Đúng thế, đúng là có chuyện đó.”
“Cô có biết tin bố mẹ cháu đã qua đời từ lâu rồi không?”
“Thật ra cũng nửa năm trước tôi mới biết chuyện, xin lỗi cháu.” Bà Chương thở dài: “Vì trong nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, hơn nữa các cháu vẫn còn nhỏ cả, nên mấy năm nay thực sự cũng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414469/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.