Tề Tiểu Tô thu dọn xong đi đến gõ cửa phòng Nghiêm Uyển Nghi, một lúc lâu Nghiêm Uyển Nghi mới mở cửa đi ra, khoác lấy tay cô: “Tiểu Tô, em có mang dư cái áo khoác nào không? Chị quên mang theo rồi!”
Tề Tiểu Tô vốn dĩ có không gian, cho nên đương nhiên nói có, xoay người trở về phòng cầm cái áo khoác nhỏ cho cô ấy. Chỉ có điều cô cứ cảm thấy Nghiêm Uyển Nghi có gì đó lạ lạ, sao môi cô ấy lại hơi sưng đỏ, tóc cũng rối, hai má đỏ như vậy, ánh mắt còn dao động nữa?
Cô chợt lùi một bước, thò đầu ra nhìn một cái, Nghiêm Uyển Nghi đang vội vã đẩy Chúc Tường Viêm đi, mà anh ta rõ ràng bước từ phòng của cô ấy ra.
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: “Ầy, khó xử ghê...”
Tề Tiểu Tô: “... Tiểu Nhất, cậu im miệng lại.”
Nghiêm Uyển Nghi: “...”
Chúc Tường Viêm: “Ha ha.”
Đợi ngồi vào phòng ăn rồi, mặt Nghiêm Uyển Nghi vẫn đỏ rực, lúng túng không dám nhìn Tề Tiểu Tô.
Bà Nghiêm nhỏ nhìn cô ấy, che miệng cười nói: “Uyển Nghi, sao con lại e thẹn như vậy, cứ như là đi xem mắt ấy.”
Đều là phụ nữ, họ luôn nhìn rõ hơn những chuyện như thế này, cũng nhạy cảm hơn nữa.
“Đâu có! Vừa rồi con tắm nước nóng quá thôi!” Nghiêm Uyển Nghi lập tức nói.
Nghiêm lão ngược lại không phát hiện ra điều gì, chỉ hỏi: “Tiểu Tề, cậu Chúc không đến ăn cơm cùng chúng ta sao?” Đương nhiên ông ấy cũng biết chuyện Tề Tiểu Tô nhờ Chúc Tường Viêm giúp.
Vừa nghe đến Chúc Tường Viêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414446/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.