Chương trước
Chương sau
Trong lòng Úc Hà Tâm cực kỳ khiếp sợ.
Lúc này, Tề Tiểu Tô và Nghiêm Uyển Nghi không nên xuất hiện mới đúng chứ, giờ đáng lẽ bọn họ phải bị nhốt ở trong căn phòng kia chứ, sao lại ra đây rồi?
Trên thực tế, Úc Hà Tâm cũng không biết tính toán tiếp theo của Bạch Thế Tuấn, cũng không biết sau lưng chuyện này còn có bóng dáng của Nghê Hào.
Lòng ghen ghét của đàn bà vốn rất dữ dội, cô ta đã ghen ghét Tề Tiểu Tô tới phát điên lên rồi, theo kế hoạch của cô ta thì sẽ để Nghiêm Tắc Minh ngủ với Tề Tiểu Tô, còn quay lại video và chụp ảnh để sau này phát tán ra ngoài.
Trong kế hoạch của cô ta, Nghiêm Uyển Nghi chỉ là một kẻ vô sỉ đảm đương vai trò đồng lõa giúp đỡ anh trai mình. Đến lúc đó, Nghiêm gia gặp phải lời gièm pha như vậy thì cũng khiến bọn họ ăn đủ rồi.
Nhưng cô ta lại không biết, Bạch Thế Tuấn đã sửa lại kết quả mà cô ta muốn.
Việc này đã có thể làm thì càng nên làm độc hơn một chút, ông ta còn muốn Nghiêm Tắc Minh ngủ luôn với cả em gái mình, sau đó không buông tha cho ba người bọn họ mà bí mật đưa họ tới chỗ Nghê Hào.
Ông ta có thể chơi mấy trò âm hiểm, độc ác, nhưng nếu bảo làm mấy chuyện liên quan tới mạng người thì Nghê Hào còn am hiểu hơn ông ta nhiều.
Dù thế nào thì hiện tại, Tề Tiểu Tô và Nghiêm Uyển Nghi đều không thể có mặt ở đây mới đúng.
Nhưng bọn họ quay lại rồi.
Bạch Thế Tuấn cũng nhìn thấy họ.
Mặt ông ta lập tức tái mét.
Thế này thì còn muốn nói gì nữa chứ? Chắc chắn là người của ông ta đã gặp chuyện, kế hoạch đổ vỡ, người đã chạy thoát rồi.
Tề Tiểu Tô này, sao có thể, sao có thể chứ? Trong ngoài Minh Phủ đều là người của ông ta, còn có người của Hà Tâm, chỉ với một mình Tề Tiểu Tô thì làm sao có thể?
Ông ta nheo mắt lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng bình tĩnh tìm kế sách.
Nếu bọn họ đã chạy thoát được thì việc đầu tiên phải làm bây giờ là không được để bọn họ lên tiếng!
Bạch Thế Tuấn đưa tay ra hiệu, có mấy “khách khứa” vốn đang ngồi uống rượu liền đứng lên, đi về phía Tề Tiểu Tô và Nghiêm Uyển Nghi.
Vừa rồi chính ông ta nói rằng hai cô gái này đã rời đi, giờ hiện tại lại đột nhiên xuất hiện trở lại, kiểu gì khách khứa cũng sẽ cảm thấy có chuyện không hợp lý. Chỉ cần Tề Tiểu Tô lên tiếng thì ông ta sẽ hết đường chối cãi, vì thế, nhất định lúc này không thể để cô mở miệng được.
Nhưng ông ta không ngờ, Tề Tiểu Tô lại lập tức dừng bước, cười cao giọng nói: “Xin lỗi, lúc trước không vui nên bỏ đi, sau ngẫm lại thì thấy như thế thật quá không phong độ nên chúng tôi lại quay về rồi, hy vọng chủ tịch Bạch và đội trưởng Úc không lấy làm phiền lòng.”
Sao, cô ta lại thừa nhận?
Bạch Dư Tây ngồi tại chỗ uống hết ly rượu này tới ly rượu khác đã ngấm đầy men say lập tức bật cười.
“Tiểu Tô à, em nói như thế thì lại giống như đây là tiệc đính hôn của chủ tịch Bạch và đội trưởng Úc đấy.”
Lời này vừa cất lên, trên gương mặt mọi người đều xuất hiện vẻ cổ quái.
Còn không phải sao?
Vai chính của tiệc đính hôn là Bạch thiếu và Úc Hà Tâm, nhưng Tề Tiểu Tô không nói cậu Bạch và đội trưởng Úc mà lại xếp Bạch Thế Tuấn và Úc Hà Tâm vào một chỗ với nhau, nói thế khiến bọn họ cũng cảm thấy hai người kia mới là vai chính trong tiệc đính hôn này vậy.
Cái này thật là... khiến người nghe cảm thấy vô cùng hưng phấn, kích thích trong lòng nha. Người ta hay nói nhà giàu lắm hố sâu, chẳng lẽ trong chuyện này thực sự có vấn đề gì sao?
Lại vừa thấy, đêm nay lúc cậu Bạch tới đây đã có gì đó không ổn, gì mà vì sửa vòi nước nên tới trễ tiệc đính hôn của mình chứ. Úc Hà Tâm trang điểm cực kỳ lộng lẫy, vậy mà anh ta lại mặc cực kỳ tùy tiện, quần áo cũng chẳng chỉnh tề, tóc còn ướt nữa.
Hơn nữa, trong bữa tiệc lần trước, chính Bạch Thế Tuấn lại dẫn Úc Hà Tâm tới dự!
Tại sao chứ? Chẳng lẽ thật sự gấp gáp muốn khoe con dâu ra với bàn dân thiên hạ sao? Còn chưa kết hôn cơ mà, sao có thể coi là con dâu chính thức được chứ.
Tâm tình hóng hớt chuyện của quần chúng vĩnh viễn không bao giờ nguội tắt.
Xâu chuỗi mấy chuyện này lại, giờ nhìn Bạch Thế Tuấn và Úc Hà Tâm lại cảm thấy hai người này có vấn đề thật.
Tề Tiểu Tô không ngờ Bạch Dư Tây lại nói một câu như vậy, tuy rằng lời của cô đúng là rất độc địa, nhưng hai người đó một là bố đẻ của anh ta, một là vợ chưa cưới của anh ta, anh ta nói thế chẳng phải là muốn rạch mặt hai người bọn họ luôn sao?
Một khi đã như vậy thì sao còn đồng ý đính hôn chứ?
Tề Tiểu Tô nhìn Bạch Dư Tây, ánh mắt phức tạp.
Bạch Dư Tây cũng nhìn cô, ánh mắt còn phức tạp hơn cô nhiều, trong đó còn có cả sự tàn nhẫn vò đã mẻ còn thêm sứt.
Lúc trước, ánh mắt của Bạch Dư Tây vào lần đầu tiên họ gặp nhau cực kỳ trong trẻo, tươi sáng, giờ đã chẳng còn thấy ánh mắt ấy đâu nữa cả.
Bạch Dư Tây rất muốn nói cho Tề Tiểu Tô biết, vừa rồi anh ta đã nhìn thấy, bố mình và Úc Hà Tâm đứng dựa sát vào nhau, rì rầm trò chuyện trong góc.
Hắn nghe loáng thoáng được mấy chữ, lên giường... ngủ... Nghiêm gia... Tề Tiểu... Gièm pha...
Tuy không rõ ràng lắm nhưng chẳng phải nhiêu đó là đủ rồi sao? Bố đẻ của anh ta, vợ chưa cưới của anh ta bắt tay với nhau tạo âm mưu, còn nhằm vào người trong lòng anh ta nữa. Còn có chuyện gì nực cười hơn thế nữa không?
Anh ta không nói được gì nữa rồi.
Anh ta cũng không để tâm việc nói như vậy sẽ gây ra hậu quả gì nữa.
Bạch Thế Tuấn siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể vung tay đập chết thằng con ngỗ nghịch này.
Úc Hà Tâm cảm thấy máu trong người đều xộc hết lên đầu khiến cho mắt cô ta tối sầm lại, toàn thân run rẩy, trong tai là những tiếng ầm ầm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gì khác nữa.
“Bạch Dư Tây! Anh đang nói cái gì thế hả!” Cô ta nghe thấy tiếng mình sắc bén, cao vút.
Mặt Úc An Duệ và vợ thì lúc xanh lúc đỏ, nhục nhã như bị cả một thùng đầy phân thối hất lên mặt vậy.
Nóng rát vô cùng!
Bạch Dư Tây, anh tới đính hôn thật đấy hả? Hả!
Tất cả mọi người đều muốn hỏi câu đó.
Người khởi xướng hoàn toàn mặc kệ, lại rót thêm một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, rượu chảy ra từ khóe miệng, hầu kết ướt nhèm, lọt vào cổ áo, Bạch Dư Tây thế này lại càng hấp dẫn người ta hơn, khiến cho mấy cô gái ngồi gần xung quanh đều muốn móc cả tim mình ra.
Úc Hà Tâm cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Nhất định là do Tề Tiểu Tô, nhất định là vì cô ả!
Cô ta ôm theo mối hận trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô, chỉ hận không thể gặm sạch xương cốt, uống cạn máu đối phương.
Tề Tiểu Tô tỏ vẻ cực kỳ vô tội.
Lúc này không cần thiết phải ngăn cản cô nói chuyện nữa, Bạch Thế Tuấn biết, một câu của con trai mình đã có lực sát thương đủ lớn rồi.
Làm người ta bất ngờ nhất là Biên Hải Thành lại đứng lên, vỗ bả vai em gái mình, cười nói: “Hải Vi đã sớm nghe nói về các sự tích của cô Úc, rất ngưỡng mộ những cô gái hoa khôi cảnh sát vừa có sắc đẹp vừa có công phu, muốn làm bạn với cô ấy, là tôi nhờ chủ tịch Bạch dẫn cô Úc tới. Có điều chủ tịch Bạch lại quá câu nệ, còn lén dặn dò cô Úc khi ở bên cạnh Hải Vi thì cần phải chú ý tới những gì nữa chứ.”
Lời này lập tức xoay tâm tình hóng chuyện của mọi người quay lại.
Thì ra là cô Biên muốn làm quen với cô Úc sao?
Ánh mắt mọi người nhìn Úc Hà Tâm lại tiếp tục thay đổi. Ngay cả cô Biên còn muốn chủ động kết bạn cơ mà...
Tề Tiểu Tô nheo mắt nhìn về thẳng vào mắt Biên Hải Thành.
Sau đó cô cười thật tươi.
“Vậy nghĩa là đội trước Úc đã phá được án gì đó lớn hoặc trong lúc thi đấu nội bộ đã có biểu hiện rất xuất sắc rồi, nếu không sao cô Biên ở nơi thủ đô xa xôi như thế lại có thể nghe thấy thanh danh của cô ấy được nhỉ?”
Úc Hà Tâm rất nổi tiếng ở thành phố D, hoặc là nói, nổi tiếng ở trong nội bộ ngành cảnh sát, nhưng cô ta quả thực chưa phá được vụ án nào lớn, cũng chẳng có giải thưởng xuất sắc nào, thủ đô xa như thế, Biên gia cao quý như thế có thể nghe thấy danh tiếng, còn chủ động tới làm bạn sao?
Xí...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.