“Tên làm sao?” Vu thiếu đen mặt lại.
“Giai, chỉ cái gì? Minh, chỉ cái gì? Dùng đầu óc của anh mà nghĩ cho kỹ đi.”
Vu thiếu quả nhiên vắt hết óc ra mà nghĩ.
Nghiêm Uyển Nghi thấy dáng vẻ hoàn toàn bị Tề Tiểu Tô dắt mũi đi của anh ta, không nhịn được ghé vào tai Tề Tiểu Tô, nhỏ giọng nói: “Em muốn làm gì thế? Đứa bé kia thật sự là con của Bạch Thế Tuấn...”
“Vâng, đúng thế. Mặc dù em vô sỉ lợi dụng người ta nhưng còn chưa đến nỗi nói không có căn cứ.” Đối với người như Bạch Thế Tuấn, nói đạo đức chính nghĩa với ông ta, cô nhổ vào.
Bạch Thế Tuấn đối xử với Bạch Dư Tây như vậy, nhìn hoàn toàn không có tình bố con, một trong các nguyên nhân có thể là vì ông ta có một đứa con trai nhỏ khiến cho ông ta hài lòng hơn. Ông ta đặt hết hy vọng lên Bạch Giai Minh, đương nhiên có thể thờ ơ với Bạch Dư Tây.
Vu thiếu đột nhiên đập bàn một cái, nghiến răng kêu lên: “Tập đoàn Thế Giai? Minh Phủ?” Mẹ kiếp.
“Anh nói vừa rồi tôi đã nói cái gì?” Tề Tiểu Tô lại nói.
“Liên quan tới tài sản của tôi...” Vào lúc này, Vu thiếu ngược lại hình như hiểu ra ngay.
Tề Tiểu Tô ung dung nói: “Theo tôi biết, bố anh vẫn rất tín nhiệm mẹ anh, lúc đầu muốn mở nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, nhưng khu lâm viên đó giá cả không rẻ, quá nửa số tiền là bố anh cho...”
“Mẹ kiếp!” Vu thiếu kêu lên, “Có biết xấu hổ không hả!”
“Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414389/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.