“Cô Tề, tôi đỡ cô, xe của chúng ta ở bên kia.”
“Xe của chúng ta?”
“Ừm, xe của cô.”
“Xe của tôi...” Tề Tiểu Tô say, mắt lờ đờ, mặt đỏ bừng giống như phấn hoa đào, xinh đẹp hơn thường ngày mấy phần.
“Đúng, tôi có xe. Đi, tôi đi lên xe.” Tề Tiểu Tô lắc lư đi về phía trước, lại suýt nữa vấp bậc ngã xuống. Đồng Xán vội vàng ôm lấy cô.
Mà đúng lúc này, có một chiếc xe con màu đen dừng lại ở bên kia đường. Người trong xe khẽ hạ cửa kính xuống, lấy điện thoại ra chụp bên này liên tục mấy tấm.
Tề Tiểu Tô ngã vào lòng một người đàn ông anh tuấn cao lớn.
Người đàn ông ôm Tề Tiểu Tô.
Người đàn ông đưa Tề Tiểu Tô vào trong một chiếc xe con, bản thân ngồi vào ghế lái, nhanh chóng rời đi.
“Mau, đuổi theo chiếc xe kia!” Người phụ nữ trong xe vội kêu lên.
Còn Tề Tiểu Tô ngồi ở trong xe, không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, mơ mơ màng màng, lại dường như vẫn tỉnh táo, hạ cửa kính xuống, gió thổi vào, rất thoải mái. Có một loại cảm giác rất buông lỏng, không cần quan tâm gì, không cần nghĩ gì, đầu óc trống rỗng.
“Cô Tề, tôi đưa cô về nhà.” Đồng Xán nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện cô đang dán lên cửa sổ xe hướng đôi mắt mơ màng nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không về nhà. Đồng Xán, anh cứ lái xe đi, đưa tôi đi hóng gió chút, đi đâu cũng được, lái xa một chút.”
Đồng Xán lặng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414384/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.