Chương trước
Chương sau
Đại Hùng kêu lớn: “Vệ! Lên ngay, nguy hiểm!”
Mấy người gào lên xông qua bên đó.
Nếu như chỗ đó sụp đổ, Vệ Thường Khuynh khẳng định sẽ không kịp tự cứu được mình, lập tức sẽ ngã xuống vách đá, rơi xuống thành một bãi bùn nát.
Bọn họ không thể nhìn anh chết, không thể.
Đôi mắt Đại Hùng đỏ rực, dùng hết sức hét lên: “Sắp sụp rồi! Mau quay lại!”
Gió lớn thổi qua, đánh bật tiếng hét của bọn họ ra sau.
Bọn họ biết, Vệ Thường Khuynh treo ở đầu gió rất khó nghe được tiếng của bọn họ.
Nhưng cái khe kia phải lớn thế nào sâu thế nào, mới có thể khiến cho bọn họ ở cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy? Cái đỉnh nhô ra ngoài kia, hẳn là đã có chút yếu ra rồi, không chống đỡ được sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, sẽ nhanh chóng bị gãy ra.
Chỗ vách đá đó rất cao, trước đó bọn họ còn nhìn thấy có chim ưng bay quanh quẩn qua đó, có thể ở dưới vách núi dựng đứng có tổ chim ưng. Nhưng mà làm sao có thể có nguồn nước được?
“Vệ!”
Thật ra Vệ Thường Khuynh có nghe thấy tiếng của bọn họ. Nhưng anh không thể có động tác quá lớn, bởi vì Đại Hùng bọn họ không nhìn thấy, phía trước anh, trên vách núi dựng đứng, có một cái tổ chim ưng lớn, trừ cái này ra, bên cạnh tổ chim ưng còn có một bông hoa kỳ lạ to bằng khoảng miệng bát, cánh hoa kia rất dầy, xem ra sẽ có nhiều lượng nước. Dưới tình hình này, một giọt nước cũng có thể cứu được một người, sao anh có thể từ bỏ được?
Nhưng khiến cho anh không ngờ đến là, bên cạnh cổ tay có một cái hang to, lúc này, một con rắn đang thò đầu ra khỏi cửa hang, lắc lư cái đầu, thè lưỡi không có ý tốt với anh.
Trong tự nhiên, động vật và thực vật đều sinh tồn song song với nhau, chỗ này khẳng định có lượng nước nhiều hơn nơi khác, cho nên hoa nở ở đây, rắn cũng ở đây.
Máu rắn cũng là chất lỏng.
Lúc này Vệ Thường Khuynh chỉ nghĩ tới điểm này.
Anh từ trước đến nay luôn ngang tàng.
Nếu đồ cứu mạng đưa đến trước mắt, không có lý do gì lại tay không mà về.
Nếu như đến thế kỷ hai mươi mốt, đường đường là Thiếu soái Liên minh các hành tinh lại không đấu lại được một con rắn, vậy mặt mũi của anh không phải đều mất hết rồi sao.
Vệ Thường Khuynh nhìn lên trên, anh nhìn thấy vết nứt kia, trong lòng nhanh chóng tính toán thời gian đứt ra, cũng tính toán thời gian mình tóm lấy con rắn kia.
Khé khè...
Chính là lúc này!
Rắn và người đều phán đoán được thời gian xuất kích tốt nhất, chỉ xem động tác của ai nhanh hơn!
Con rắn kia lao như bay về phía anh, há to cái miệng, răng nanh nhọn hoắt loé lên ánh sáng gian ác dưới ánh mặt trời, một cỗ mùi tanh xộc về phía đối diện.
Vệ Thường Khuynh không hề chớp mắt, giơ tay nhanh như điện lập tức tóm lấy vị trí tim con rắn.
Đúng vào lúc này, phía trên lỏng ra, thân hình anh rơi xuống dưới.
Cùng lúc đó, anh lộ ra vẻ mặt dữ tợn, ném con rắn bị anh bóp chết lên trên, hô to: “Rắn này không có độc!”
Mắt đám người Đại Hùng sắp nứt ra.
Vào giây phút cuối cùng, câu nói cuối cùng của Vệ lại là nói cho bọn họ biết rắn này không độc, là nói với bọn họ có thể uống máu của nó sao?
Đều là đàn ông ý chí kiên cường, vào giờ khắc này, trong lòng bọn họ lại đồng loạt nảy sinh kích động có thể chết thay anh!
“Vệ!”
Vệ Thường Khuynh rơi như bay xuống.
Cười khổ trong lòng, hoa còn chưa hái được. Mặc dù rắn bị anh bóp chết rồi, nhưng anh cũng không thể lên được. Nếu như Tề Tiểu Tô biết anh chết như vậy ở đây, không biết cô có khóc không?
Trong chớp mắt này, bên tai anh mơ hồ vang lên giọng nói của Tề Tiểu Tô.
Đó là một tiếng quát nghiêm khắc.
Vệ Thường Khuynh!
Vệ Thường Khuynh rét lạnh trong lòng, lập tức lấy lại tinh thần.
Không, nếu như anh chết ở đây, Tề Tiểu Tô chắc chắn sẽ không khóc, sau này cô sẽ yêu người đàn ông khác, cô sẽ gả cho người đàn ông khác.
Mẹ kiếp.
Anh không thể chết được.
Vệ Thường Khuynh chửi bậy một tiếng.
Ánh mắt quét qua, còn chưa nghĩ ra cách tự cứu mình, lưng đột nhiên đau đớn, có vật gì sắc nhọn đâm vào lưng anh, thân hình đang rơi xuống của anh mắc kẹt lại. Trong nháy mắt, anh đã đoán được mình hẳn là được cái cây mọc trên vách núi dựng đứng cản lại, nhưng cây này chưa chắc có thể chống đỡ được sức rơi của anh, cho nên anh lập tức bám chặt hai tay vào thân cây, dồn sức nhào lên vách đá.
Cái cây kia quả nhiên không chịu được, gãy ra rơi xuống.
Trong nháy mắt, tay Vệ Thường Khuynh hung hăng bám vào rễ cây, bắt được một đoạn rễ cây khác trong đất.
Cái cây ngoan cường mọc lên nơi vách núi dựng đứng này nhất định có bộ rễ rất vững chắc, cây bị anh đè gãy, nhưng trong nháy mắt đã làm giảm tốc độ rơi xuống của anh, nếu như anh có thể bắt được rễ cây trong đất thì sẽ có cơ hội cứu mình một mạng.
Anh cược đúng rồi.
Lúc cơ thể đập vào vách núi kia, Vệ Thường Khuynh phun ra một hơi.
Tề Tiểu Tô không thể gả cho người khác.
Cô đừng hòng gả cho người khác.
Đại Hùng bọn họ nghĩ cách tập hợp tất cả mọi người lại, dùng tất cả quần áo và thắt lưng của mọi người buộc lại kéo Vệ Thường Khuynh lên, lúc nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Lưng Vệ Thường Khuynh có hai lỗ máu, đang âm ỉ chảy máu, còn móng tay của anh gần như đều bật hết cả ra, máu thịt lẫn lộn.
Nhưng trong miệng anh vẫn cắn một đoá hoa lớn khoảng bằng cái miệng bát, một tay khác bê một tổ chim, bên trong có mấy quả trứng chim.
Đại Hùng cũng nghẹn ngào.
Không nhịn được đá anh một cái: “Cái tên điên này, cậu điên rồi.”
Đúng là điên rồi, đây là mang tính mạng ra đùa sao?
Vệ Thường Khuynh hừ một tiếng nhổ đóa hoa kia ra, toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng bóng: “Tôi có thói xấu, không thích nhìn binh lính bên cạnh mình chết.”
Có người không nhịn được lau nước mắt.
Phục, bọn họ phục rồi.
Đại Hùng nghiến răng: “Không phải muốn làm đội trưởng sao? Được! Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là đội trưởng của chúng tôi!”
“Đội trưởng!”
Tất cả mọi người đều gân cổ hô lên.
Vệ Thường Khuynh nhắm mắt lại, phun ra một câu.
“Có thể hối hận không? Nhìn bộ dạng của mấy người…”
Các binh lính: “…..”
Bọn họ có thể đánh đội trưởng mới nhậm chức không?
Tề Tiểu Tô thở bình thường lại, ở trong không gian khó chịu uống một hộp sữa tươi, lại ăn một thanh sô cô la bổ sung thể lực, chân cũng xoa bóp đủ rồi, mới ra khỏi không gian.
Vừa ra lại ở trong nước, cô giật mình, lập tức khoát hai cánh tay nổi lên.
Sau khi nhô lên mặt nước, cô thở ra một hơi, lúc này mới bơi về.
Đợi cô bơi tới bãi cát, đã mệt đến mức không còn sức để thở. Nằm ở trên bãi cát, nhìn bầu trời, cô mới phát hiện không biết mặt trời đã ngả về phía tây từ lúc nào rồi.
Cô đây là ở trong nước bao lâu chứ?
“Tiểu Nhất, liên lạc được với Thiếu soái chưa?”
Hệ thống Tiểu Nhất trầm mặc chốc lát mới nói: “Thiếu soái không hề trả lời.”
Tề Tiểu Tô khó chịu, nằm rất lâu mới ngồi dậy, toàn thân không có chút sức nào.
Lúc này, cách đó không xa có người cất giọng gọi tên cô: “Tề Tiểu Tô, mau tới đây, chúng ta sắp nướng thịt rồi! Cô Dương bảo tớ đến tìm cậu!”
Cô nghe ra là tiếng của một nam sinh trong lớp, liền đáp một câu.
“Lát nữa tớ sẽ qua.”
“Cậu nhanh lên nhé, nghe nói các giáo viên còn biểu diễn tiết mục! Cơ hội hiếm có, bỏ qua thì sẽ không có nữa đâu!”
Tề Tiểu Tô nghe giọng oang oang của nam sinh kia, không nhịn được cười khổ.
Lúc này, cô cũng không biết mình có còn tâm trạng mà nướng thịt xem tiết mục biểu diễn của giáo viên không nữa.
Nếu như có thể, cô ngược lại muốn cắt thịt của Vệ Thường Khuynh xuống mà nướng!
Bạch Dư Tây nhìn ra xa, một lúc lâu mới nhìn thấy một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt. Anh ta thở dài, đang định qua đón, một cô giáo chạy tới.
“Thầy Bạch, có phải anh để quên điện thoại trong lều không? Vừa rồi đi qua tôi nghe thấy điện thoại kêu suốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.