Lúc Đan Ninh Ninh tỉnh lại, đầu vẫn còn đau và choáng váng, nhất thời không biết mình đang ở đâu, bây giờ là lúc nào.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, suy nghĩ một lúc, cuộc gặp gỡ trước khi ngất đi mới dần dần hiện lên trong đầu, cô kinh hãi hoảng sợ dồn sức ngồi dậy.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, người đứng cạnh cửa sổ quay đầu lại.
Đan Ninh Ninh ngẩn ra nhìn cô.
“Đan Ninh Ninh, tôi là Tề Tiểu Tô, còn nhớ tôi không?”
Tề Tiểu Tô thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, cho là cô ấy không nhớ mình.
“Tề, Tề Tiểu Tô? Sao cô lại ở đây? Đây là...” Đan Ninh Ninh nhìn xung quanh, “Đây là bệnh viện?”
Tề Tiểu Tô gật đầu, đi đến bên giường: “Đúng, đây là bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra cho cô rồi, đầu cô chỉ bị đập sưng một cục lớn, may mà không có chuyện lớn gì, truyền nước, nghỉ ngơi rồi sẽ không sao nữa cả.”
Nghĩ đến chuyện lúc trước, Đan Ninh Ninh sợ hãi vén chăn lên muốn nhìn xem quần áo mình có còn không, “Tôi, tôi có bị....”
Trước đó, lúc cô bước vào căn phòng ấy, thì có một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm màu trắng đi từ trong phòng tắm ra, mê mẩn quan sát cô, còn gật đầu rất hài lòng với Vạn Phúc, nói cô quả thực có thể đáng giá hai nghìn tệ, đợi ngủ xong sẽ trả tiền.
Cô đang định xoay người chạy thì bị đập một cái vào đầu...
Tề Tiểu Tô biết cô muốn hỏi cái gì, vội nói: “Không, cô không sao cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414373/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.