Buổi trưa, rất nhiều người đã trả phòng, những khách trọ khác không phải đang nghỉ ngơi thì sẽ ra ngoài dùng cơm, còn có những phòng vẫn chưa có ai vào ở, lúc này thông thường là thời gian nhân viên vệ sinh đang thu dọn phòng khách sạn.
Tề Tiểu Tô chậm rãi đi tới, nhìn gian phòng càng lúc càng gần kia, nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Bên trong có camera không?”
“Không có. Khách sạn này cũng coi như đứng đắn, không gắn camera trong phòng. Trong phòng có hai người, chính là hai người đàn ông lúc nãy đi ngang qua đấy.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Không có phụ nữ sao?”
“Không có.”
Cô đứng lại.
Người kia là Vạn Phúc.
Cô vốn dĩ cho là sau đêm trải qua áp bức và lăng nhục đó, Vạn Phúc cho dù không có bóng đen tâm lý, không có sự tổn thương nào, cũng hẳn sẽ trở nên hướng nội hơn, hết sức cố gắng ít đến nơi như vậy, ít tiếp xúc với người khác. Nhưng vừa rồi nghe được lời của hắn, rõ ràng không khác gì kẻ dẫn khách cả.
Trong này nhất định có cái gì bất thường.
Hơn nữa trong đầu cô luôn vang lên nội dung của câu nói vừa rồi, sinh viên thật, tướng mạo trong sáng, đáng yêu…
Lúc nghĩ lại câu này, không biết tại sao cô luôn nhớ đến dáng vẻ của Đan Ninh Ninh.
Đan Ninh Ninh nhìn cũng không tồi, gương mặt bầu bĩnh còn có chút đáng yêu, mắt đen nhánh, da rất đẹp, mặt căng mịn trắng trẻo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đúng là kiểu người trong sáng, đáng yêu như hắn nói.
Mặc dù vừa rồi Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414371/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.